Bản cung từ trước đến nay sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, nhưng lần này, phá lệ giúp các ngươi. Bản cung giúp các ngươi coi chừng kẻ nguy hiểm nhất, còn lại những người kia, cũng chỉ có thể dựa vào chính các ngươi đi giải quyết.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhớ tới vừa rồi ở ngoài nhìn thấy những binh sĩ ngân giáp kia, do dự một chút, mở miệng hỏi:
- Những người Tống gia chạy trốn mưu phản, điện hạ biết sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt để tay xuống giấy tuyên, lại cầm bút lên, nói:
- Bản cung không hứng thú biết. Mà thân phận của bản cung đặc thù, tuyệt sẽ không nhúng tay vào án mưu phản. Nơi này có quan phủ, quan phủ kết nối triều đình kinh đô, Lạc công tử hẳn là nên đi tìm bọn họ.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, không nói gì thêm.
Án mưu phản đúng là không phải người nào hay cả chủ nhân của phong quốc có quyền thế cực lớn có thể tùy tiện nhúng tay.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại cúi đầu viết mấy dòng chữ, mở miệng phân phó nói:
- Nguyệt Vũ, đốt nhang. Thời gian một nén nhang, bản cung cần nghe lựa chọn của hắn.
- Vâng, điện hạ!
Nguyệt Vũ lập tức đi ra ngoài, cầm một cây nhang vào đốt lên.
Trong phòng an tĩnh lại.
Tần nhị tiểu thư lộ vẻ mặt bình tĩnh, vẫn ngồi quỳ ở đó, tay ngọc cầm thanh mực, an tĩnh đăm chiêu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nhìn chuyện xưa phía trên, vừa múa bút sao chép.
Cây nhang bén lửa hóa thành làn khói, lượn lờ dâng lên.
Lạc Thanh Chu cúi đầu đứng ngoài rèm châu, yên lặng nửa khắc, mới lên giọng nói:
- Điện hạ, trong lúc nhất thời, ta không nghĩ ra chuyện xưa gì.
Vừa nghe lời này, tay ngọc mài mực lập tức dừng lại.
Nhưng hắn đột nhiên lại nói:
- Nhưng chỗ tại hạ có một quyển binh thư, không biết điện hạ có cần không?
- Binh thư?
Vừa nghe lời này, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên dừng bút, quay đầu nhìn hắn nói:
- Tất cả binh thư Đại Viêm đế quốc, bản cung trước mười ba tuổi đã đọc ngược trôi chảy. Bách Hoa quốc, Đại Lý quốc các loại binh thư quốc gia, bản cung đều xem qua.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Binh thư này của tại hạ, tên là « ba mươi sáu kế », điện hạ đã từng xem qua?
- Ba mươi sáu kế?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu nhíu mày lại, nói:
- Tên ngược lại chưa nghe qua. Đã có ba mươi sáu kế, ngươi nói trước một kế, bản cung nghe một chút.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, cung kính nói:
- Ba mươi sáu kế này, có thể dùng một bài thơ khái quát. Kim ngọc đàn công sách, để cầm cướp tặc, cá rắn trong biển cười, dê hổ đào tang cách, cây ngầm đi si cho nên, nồi đồng không khổ viễn khách, xà ngang có đẹp thi, kích Ngụy ngay cả phạt quắc... Kế thứ nhất là chữ “Kim” thứ nhất trong bài thơ này, tên là 【 Ve Sầu Thoát Xác 】.
- Ve sầu thoát xác?
Nam Cung Hỏa Nguyệt để bút xuống, ngồi thẳng người, hình như hứng thú:
- Nói tiếp.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Ve sầu thoát xác, là chỉ lúc ve biến thành côn trùng trưởng thành, muốn bỏ đi xác ấu, ví von dụng kế đào thoát, làm đối phương không thể kịp thời phát giác. Văn là, dùng hình thể thay thế; bạn không nghi ngờ, địch không động, không tốn công mà lừa được người.
- Ý là, bảo tồn nguyên hình trận địa, tạo thành khí thế phòng thủ tại chỗ, làm quân đội bạn không nghi ngờ, địch nhân cũng không dám tùy tiện xâm chiếm. Lúc địch nhân cảm thấy lẫn lộn, đột nhiên thần không biết quỷ không hay, ẩn nấp di chuyển chủ lực.
Nghe đến đây, ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt sáng lên.
- Điện hạ, Tần nhị tiểu thư viết « Chuyện xưa ba nước » trong hồi năm【Giả mạo chỉ dụ vua chư trấn ứng Tào Công, phá quan binh tam anh chiến Lữ Bố】, có một mưu kế tương tự.
- Tôn Kiên bị Hoa Hùng truy sát, ngả mũ để thủ hạ Tổ Mậu đeo lên, chia làm hai đường mà chạy, Hoa Hùng nhìn mũ mà đuổi theo...
Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, ở ngoài rèm châu nói một cách êm tai.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe đôi mắt đẹp sáng rực, dần dần nín thở.
Lạc Thanh Chu kể xong một ví dụ trong chuyện xưa ba nước, lại giảng một thời Chiến quốc, đều là kế sách “Ve sầu thoát xác”.
Đợi hắn kể xong ví dụ chuyện xưa “Ve sầu thoát xác”, đôi mắt đẹp của Nam Cung Hỏa Nguyệt tỏa ra thần thái sáng láng, vẫn chưa thỏa mãn:
- Mưu kế tốt, chuyện xưa càng hay hơn! Tốt cho một cuốn ba mươi sáu kế, ve sầu thoát xác!
Lại dư vị một lát.
Nàng đột nhiên nói:
- Lạc công tử, vào đây nói đi.
Mấy người Nguyệt Vũ bên ngoài nghe vậy khẽ giật mình, lập tức ánh mắt phức tạp nhìn gã thư sinh thiếu niên này.
Chỉ mưu kế đầu tiên đã khiến điện hạ coi trọng như thế, còn lại ba mươi lăm mưu kế, thậm chí còn có thể càng nhiều...
Điện hạ chỉ sợ sẽ...
- Lạc công tử, vào nhanh đi.
Nguyệt Vũ thấy hắn đứng ở nơi đó bất động, vội vàng thấp giọng nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu lúc này mới cúi đầu, đẩy rèm châu ra, nhìn xuống đất, đi vào, đứng cách đó không xa.
Đôi mắt đẹp của Nam Cung Hỏa Nguyệt đầu tiên là đánh giá hắn một phen, cũng không kịp chờ đợi hỏi:
- Kế thứ hai chữ【 Ngọc 】, giải thích thế nào?