Lạc Thanh Chu cung kính đáp:
- Phao chuyên dẫn ngọc. (Tung gạch hứng ngọc)
- Phao chuyên dẫn ngọc?
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp mắt, rửa tai lắng nghe.
Lạc Thanh Chu giảng giải:
- Lợi dụng cái mình có dụ địch mà lấy được thứ mình muốn. Cách dụ địch rất nhiều, cách hay nhất là hư hư thực thực, thu hút sự chú ý của địch. Lấy tinh kỳ kim trống dụ địch, hư hư thực thực; lấy lương thảo giả dụ địch, giống như...
Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức đứng lên.
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- Truy binh ở phía sau, ném lương thảo vàng bạc mà dụ, mai phục bên cạnh chúng, lúc chúng ồn ào đoạt hàng hóa quân tâm đại loạn, bỗng nhiên xuất kích, đây là phao chuyên dẫn ngọc.
- Hai quân giằng co lâu dài, quân kỳ mình ít dần, khói bếp ít dần, tiếng người ít dần, bên kia sẽ nghi ngờ, cho là phe mình quân tâm hoảng sợ, người người đều tán loạn, thế là ra quân xuất kích, lại bị quân mình mai phục, trước sau giáp công, đây là phao chuyên dẫn ngọc...
- Hai quân đối chiến, một bên binh bại lùi về sau, một bên khác truy kích, thấy khói bếp lò ngày càng giảm bớt, thế là suất lĩnh tinh binh mạo muội tấn công, bị phục kích đánh bại, đây là phao chuyên dẫn ngọc...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe mà cảm xúc bành trướng, kéo lấy váy dài đỏ, một đôi chân ngọc trần trụi như tuyết trắng, trực tiếp rời khỏi bàn, đi đến trước mặt hắn nói:
- Vậy chữ【 Biển 】, giải thích thế nào ?
- Man thiên quá hải.
- Như thế nào gọi man thiên quá hải?
- Phổ biến thì không nghi ngờ. Trong âm có dương, trong dương có âm. Phòng bị đến lúc chu toàn, lại càng dễ lơ là bất cẩn; chuyện thành thói quen, sẽ thường mất đi cảnh giới. Cái gọi là man thiên quá hải, chính là cố ý hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn ngụy trang mê hoặc, lừa gạt đối phương, làm đối phương buông lỏng đề phòng, sau đó đột nhiên hành động, từ đó đạt tới thủ thắng mục đích...
- 【 Dê hổ 】 hai chữ này, lại giải thích thế nào?
- Mượn gió bẻ măng, tương kế tựu kế; điệu hổ ly sơn, thừa cơ làm việc...
- 【 Cướp tặc 】 thì sao ?
- Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đóng cửa bắt tặc...
Hai người một hỏi một đáp.
Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, nhìn mặt đất, chậm rãi nói.
Đầu tiên là giải thích, sau lại liệt kê chuyện xưa, kể từng chuyện, đơn giản sáng tỏ, lại đặc sắc tuyệt luân.
Bàn tay ngọc trong tay áo rộng lớn của Nam Cung Hỏa Nguyệt đã nắm chặt, khi thì lại buông ra, xinh xắn trắng nõn trên gương mặt bởi vì kích động mà có chút phiếm hồng, một đôi mắt đẹp biểu hiện nhiều sắc thái khác nhau.
- Tiên sinh, mời ngồi xuống nói.
Nói xong mười kế, Lạc Thanh Chu có chút miệng đắng lưỡi khô.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vội vàng đi đến trước bàn, mời hắn ngồi xuống đối diện, đồng thời xưng hô cũng thay đổi, thái độ cũng trở nên cung kính.
Lập tức nói với phía ngoài:
- Nguyệt Vũ, đi vào châm trà cho tiên sinh!
- Vâng, điện hạ!
Nguyệt Vũ mặc một bộ váy áo vàng nhạt, lượn lờ mềm mại đi vào, ánh mắt nhìn thiếu niên kia một chút.
Trong thư phòng của điện hạ, chưa từng cũng chưa bao giờ, bất luận kẻ nào được chuẩn bị chén trà, nước trà.
Về phần nam tử có thể ngồi đối diện với điện hạ, càng không có.
Trong phòng này không nhuốm bụi trần, phủ thảm lộng lẫy, cho dù các nàng đi vào, đều cởi giày mà đi, nhưng thiếu niên này...
Điện hạ không ngờ lại xem như không thấy.
Thiếu niên này chỉ vừa tới không lâu, đã khiến điện hạ vui như vậy, khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Tiên sinh, không cần khách khí, mời ngồi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi quỳ trước bàn, lần nữa đưa tay mời, thái độ thành khẩn, cặp mắt đen nhánh thâm thúy khó được thần sắc ôn hòa.
Lạc Thanh Chu không từ chối nữa, chắp tay, ngồi xổm trước bàn đối diện, cúi đầu nhìn xuống bàn, không chớp mắt.
Tần nhị tiểu thư ngồi quỳ bên cạnh, vẫn luôn cúi đầu, không nói một lời, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn.
Nguyệt Vũ cầm chén trà, rót một chén trà nóng.
Lạc Thanh Chu nói lời cảm tạ, tiếp nhận nước trà, uống một hơi cạn sạch.
- Lại cho tiên sinh thêm một chén.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa phân phó, đôi mắt đẹp vừa chớp chớp, một lần nữa cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt.
Lạc Thanh Chu uống tới ba chén, mới chắp tay nói tạ.
Nguyệt Vũ bưng nước trà, lui lại mấy bước, đứng hầu ở bên cạnh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đợi hắn nghỉ tạm một lát, mới nhịn không được trong lòng tò mò mà hỏi tiếp:
- Tiên sinh, trong thơ 【 Nồi đồng không】, lại giải thích thế nào?
Lạc Thanh Chu cung kính đáp:
- Nồi đồng chính là rút củi dưới đáy nồi, không là không thành kế.
- Như thế nào là rút củi dưới đáy nồi, lại thế nào là không thành kế?
- Biện pháp không triệt để, không bằng rút củi dưới đáy nồi. Rút củi lửa dưới đáy nồi, mới có thể khiến nước dừng sôi, mới có thể căn bản giải quyết vấn đề. Không địch lại kỳ lực, mà tiêu kỳ thế, đánh vào trọng điểm...
- Đôi khi, cách tốt nhất là phô trương hết điểm yếu ra như là điểm mạnh, làm địch hoài nghi mà không quyết định được, nghi ngờ tột đỉnh mà không dám làm gì vì sợ quyết định sai...