Hai người một hỏi một đáp, một nghi ngờ một giải thích, từ buổi trưa tiếp diễn đến trời tối.
Kể xong ba mươi sáu kế, giải thích các điều tinh diệu bên trong, giảo quyệt cơ biến, chuyện xưa chiến dịch làm cho người vỗ án tán dương, nghe đến nỗi trong lòng Nam Cung Hỏa Nguyệt sóng cả mãnh liệt, hai mắt thần thái sáng rực, cơ hồ quên đi thời gian.
Thẳng đến Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt Tần nhị tiểu thư tái nhợt, hình như chống đỡ không nổi, vội vàng đứng lên cáo từ, đối phương mới dần dần lấy lại tinh thần.
Tần nhị tiểu thư thân thể mềm nhũn, cơ hồ muốn ngã trên bàn.
Lạc Thanh Chu không rảnh bận tâm thân phận, lập tức một tay đỡ nàng ôm vào trong lòng, cung kính nói:
- Điện hạ, trời không còn sớm, xin cho phép tại hạ đưa Nhị tiểu thư trở về.
Hắn là một nam tử luyện võ, ngồi quỳ thời gian lâu như vậy chân đều tê, chớ nói chi là Tần nhị tiểu thư nhu nhược.
Nhưng vừa rồi Trưởng công chúa nghe hưng phấn, không ngừng đặt câu hỏi, hắn không cách nào dừng lại.
Lúc này thấy hai chân Tần nhị tiểu thư run lên như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt xụi lơ trong ngực, hắn vừa đau lòng, lại hối hận, hối hận buổi chiều, không có trực tiếp dẫn nàng cáo từ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn Tần nhị tiểu thư trong ngực hắn một chút, lúc này mới gật đầu nói:
- Là bản cung sai, bản cung nghe quên mình, lại quên Tần nhị tiểu thư thể cốt yếu. Tiên sinh, nhanh đưa nàng trở về đi.
Lạc Thanh Chu từng chút từng chút ôm ngang Tần nhị tiểu thư thân thể mảnh mai như không xương vào ngực, cúi thấp đầu, chuẩn bị cáo từ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hai người một chút, đột nhiên nói:
- Tiên sinh, bản cung có một vấn đề, tiên sinh có thể lựa chọn trả lời, có thể lựa chọn không trả lời.
Lạc Thanh Chu đành phải dừng bước lại, nhẫn nại tính tình nói:
- Điện hạ xin hỏi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn gương mặt thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối đang đỏ lên trong ngực hắn một chút, trực tiếp hỏi:
- Tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư, chỉ là quan hệ tỷ phu cùng thê muội sao? Hay... Muốn tiến thêm một bước?
Lạc Thanh Chu yên lặng, không trả lời.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng:
- Thân phận Tiên sinh bây giờ ở Tần phủ, đúng là có chút xấu hổ, không nên suy nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu như tiên sinh trong lòng có ý, bản cung có thể giúp người hoàn thành ước vọng, trợ giúp tiên sinh được như nguyện.
Lạc Thanh Chu ôm chặt Tần nhị tiểu thư trong ngực, cúi đầu nói:
- Điện hạ, tại hạ trở về, sẽ đem ba mươi sáu kế toàn bộ viết xuống, bao gồm từng chuyện xưa chiến dịch trong đó, sau đó dâng lên cho điện hạ. Còn chuyện tại hạ cùng Tần nhị tiểu thư, tại hạ hi vọng tự mình giải quyết.
Mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, gật đầu nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư, cúi đầu cáo từ.
- Nguyệt Vũ, đi tiễn tiên sinh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt phân phó nói.
- Vâng, điện hạ.
Nguyệt Vũ lập tức đi theo ra ngoài, cầm giày Tần nhị tiểu thư, đi phía trước dẫn đường.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thân ảnh ngoài rèm châu dần dần đi xa, yên tĩnh hồi lâu, mới lên giọng nói:
- Nguyệt Lượng, ngươi nói nếu bản cung mời hắn tới làm quân sư cho chúng ta, hắn sẽ đáp ứng sao?
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói cung kính:
- Hẳn là sẽ không.
Nam Cung Hỏa Nguyệt gật đầu nói:
- Bản cung cũng cho là như vậy. Vậy ngươi cảm thấy, nếu bản cung bắt Tần nhị tiểu thư đi, cưỡng ép muốn hắn đi theo bản cung thì sao?
Ngoài cửa yên lặng một chút, mới nói:
- Điện hạ nếu làm như vậy, sẽ chỉ mất tâm hắn, hoàn toàn ngược tác dụng.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài một hơi:
- Nếu như là phu quân nhà khác, bản cung đoạt cũng không sao, không có gì do dự, đáng tiếc, là nàng...
- Tiểu thư!
Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư ra cửa, Châu nhi và Thu nhi lập tức biến sắc, cuống quít chạy tới.
- Không sao đâu, chỉ là chân tê, cần ôm một chút.
Lạc Thanh Chu thấy bộ dáng hai nha hoàn vẻ mặt kinh hoảng lo lắng, không khỏi đùa dai.
Tần nhị tiểu thư trong ngực gương mặt xinh đẹp đỏ lên, mím môi, gương mặt nóng hổi dán trên lồng ngực ấm áp rắn chắc của hắn.
Châu nhi nhận giày trong tay Nguyệt Vũ, nói một tiếng cám ơn.
Nguyệt Vũ dẫn mấy người đi ra phía ngoài.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ đứng dưới gốc cây lạnh lẽo xa xa, hô:
- Thiền Thiền, đi thôi!
Trước mặt nhiều người như vậy gọi nàng Thiền Thiền, trong ngực lại ôm Tần nhị tiểu thư, hắn cũng không tin nha đầu kia còn có thể nhào tới cho nàng một kiếm.
Thiếu nữ đứng dưới tán cây, hai mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, ôm Tần nhị tiểu thư, tiếp tục đi đến phía trước.
Đợi đi xa mười bước, thiếu nữ dưới gốc cây kia mới đi theo sau.
Ngoài cửa lớn, vẫn là chiếc xe ngựa kia.
Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư lên xe ngựa.
Những người khác vẫn đi theo hai bên trái phải xe ngựa.