Cho nên đến lúc đó, đoán chừng không cần hắn nói, đối phương sẽ chủ động cho hắn tự do, mà khẳng định còn phi thường vui lòng vui vẻ.
Bất quá, trước khi hắn rời đi, hắn nhất định phải mang đi thứ thuộc về mình.
Đây là hắn nên có, cũng là nàng nên cho.
Hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
- Đại tiểu thư, ngươi cũng không muốn chuyện này quá khó xử chứ nhỉ? Ngươi cũng không muốn quá mức khó xử? Nếu như ngươi không giao nàng cho ta, thật có lỗi, ta sẽ không đồng ý rời khỏi ngươi. Ta sẽ tiếp tục làm phu quân của ngươi, thuận tiện, cưới muội muội của ngươi. Đến lúc đó, mất mặt không phải là ta.
Chắc hẳn đến lúc đó mấy nói câu này, nàng sẽ gấp, ngay lập tức sẽ thỏa hiệp.
Lạc Thanh Chu nằm dưới đáy hồ, ngon lành suy nghĩ.
Hắn vừa tắm rửa thân thể một lần, nổi lên mặt hồ.
Ánh nắng giữa trưa rơi vào trong nước, chiếu rọi xuống hồ sóng nước lấp loáng.
Sương mù lượn lờ, Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển giống như một góc tiên cảnh.
Lạc Thanh Chu thấy bốn bề vắng lặng, lên bờ, mặc quần áo rời đi.
Buổi chiều còn muốn sao chép « Cố sự ba nước » cùng « Ba mươi sáu kế », cho nên phải sớm trở về, miễn cho đến lúc đó Trưởng công chúa cần, Tần nhị tiểu thư sẽ khó xử.
Trở lại tiểu viện, không thấy mặt mũi Tiểu Điệp đâu.
Hắn ăn chút thịt bò, uống chút nước trà, về đến phòng, chuẩn bị mài mực viết chữ.
Đang lúc mở ra giấy tuyên, Châu nhi đột nhiên vội vàng đi vào, nói:
- Cô gia, vị Nguyệt Vũ cô nương kia lại tới, nói muốn để ngươi cùng nhị tiểu thư đi gặp Trưởng công chúa. Còn có, vừa rồi Vương quản gia của Thành Quốc phủ cũng tới, đưa thiếp mời, nói qua hai ngày mời lão gia cùng phu nhân, còn có cô gia, tiểu thư, đi Thành Quốc phủ tụ họp một chút.
Hai mắt Lạc Thanh Chu nhíu lại, thu hồi bút mực đi ra, hỏi:
- Thành Quốc phủ mời, lão gia đáp lại thế nào?
Châu nhi nói:
- Phu nhân lúc đầu từ chối, bất quá lão gia lại đồng ý. Đến cùng có đi hay không, lão gia và phu nhân còn đang thương lượng.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi chờ chút, ta đổi bộ y phục.
Hắn về đến phòng, đổi một kiện nho bào rộng rãi, lập tức theo nàng ra cửa, trong lòng âm thầm tự hỏi lần này Thành Quốc phủ mời đến cùng có mục đích gì.
Quan hệ hai nhà sớm đã hạ xuống đến âm điểm, quan hệ từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa, ngồi cùng một chỗ ăn cơm, đoán chừng đều rất xấu hổ.
- Cô gia, tối hôm qua thật xin lỗi, người có thể đừng nói cho phu nhân hay không? Phu nhân nếu biết, sẽ đem nô tỳ ghìm giếng.
Đi trên đường, Châu nhi đột nhiên đáng thương cầu khẩn, sau đó lại thấp giọng nói thầm:
- Cô gia vụng trộm qua đêm trong phòng tiểu thư, người ta cũng không có cáo trạng phu nhân đây.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nhìn nàng một cái, hiếu kỳ nói:
- Châu nhi, phi đao kia của ngươi là ai dạy? Ngươi trước đó hẳn là sẽ không biết?
Châu nhi lập tức nói:
- Cô gia, nô tỳ trước giờ đã biết, chỉ là không lộ ra mà thôi. Nô tỳ trước đó dùng cục đá ném chim rất chuẩn, cô gia cũng không nên xem thường người ta.
Lạc Thanh Chu thấy nàng tựa hồ không muốn nói, lại hỏi:
- Châu nhi, ngươi luyện võ qua?
Châu nhi lắc đầu, nói:
- Nô tỳ nào có tư cách luyện võ, trong phủ chúng ta, cũng chỉ có Đại công tử và Nhị công tử có tư cách luyện. Những người khác coi như muốn luyện, cũng không có thiên phú kia.
Hai người nói chuyện, đi tới Mai Hương uyển.
Thu nhi sớm đã đỡ Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần khoác lên áo lông chồn tuyết trắng, đứng chờ ở cửa.
Hai người gặp mặt, tựa hồ cũng bởi vì chuyện tối ngày hôm qua có chút xấu hổ, bất quá tình cảm trong lòng dành cho phương đều càng thêm thân thiết.
- Tỷ phu...
- Nhị tiểu thư.
- Tỷ phu...
- Nhị tiểu thư.
Châu nhi nhịn không được nói:
- Tiểu thư, cô gia, Nguyệt Vũ cô nương và phu nhân còn ở trong đại sảnh chờ đợi. Chờ các ngươi lên xe ngựa rồi chậm rãi hô, không ai sẽ đánh nhiễu.
- Nhị tiểu thư, đi thôi.
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ, đi ở phía trước.
Hai người rất nhanh đi tới đại sảnh.
Nguyệt Vũ mặc một bộ váy dài màu tím đứng lên, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, Tần nhị tiểu thư, Lạc công tử, lại tới quấy rầy các ngươi. Chỉ là điện hạ qua hết năm sẽ rời khỏi, thời gian không còn nhiều, cho nên mới tìm hai vị tâm sự nhiều.
Tống Như Nguyệt lập tức đứng dậy, cười rạng rỡ nói:
- Nguyệt Vũ cô nương nói gì vậy, có thể được Trưởng công chúa tiếp kiến, là vinh hạnh của bọn hắn. Thanh Chu, Vi Mặc. Nhớ kỹ bồi Trưởng công chúa tâm sự, còn có, nhớ kỹ sớm trở về.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đột nhiên nghe được lời trong lòng nàng: 【 Quả nhiên mới không thể lộ ra ngoài, tiểu tử thúi này mỗi lần còn ăn mặc tuấn tú như vậy, chỉ sợ tiểu đề tử Bách Hoa quốc kia và Trưởng công chúa có mơ ước đối với hắn! 】