Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442: Để Người Kia Khỏi Mong Nhớ

Chương 442: Để người kia khỏi mong nhớ Chương 442: Để người kia khỏi mong nhớ

【 Nếu không làm sao ba ngày hai khắc đều gọi hắn đi qua hầu hạ? Để Vi Mặc bồi tiếp cùng một chỗ, chỉ sợ cũng là che giấu tai mắt người khác? Ghê tởm, tuyệt đối không thể để cho các nàng đạt được, phải gắt gao nắm chặt tiểu tử thúi này mới được! 】

Tống Như Nguyệt ngượng cười, tiễn hai người ra xe ngựa

Lạc Thanh Chu: - ...

Một đoàn người ra cửa chính.

Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư lên xe ngựa, sau khi tiến vào toa xe, hắn đột nhiên vén rèm lên, mỹ phụ nhìn trẻ tuổi trên bậc thang, nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, hôm nay có phải người Thành Quốc phủ đến hay không? Là có chuyện gì?

Tống Như Nguyệt nghe vậy nhíu mày, trầm mặt nói:

- Không sao đâu, nói là sắp hết năm, mời chúng ta cùng một chỗ ăn một bữa cơm, thuận tiện giải thích một chút chuyện lần trước xảy ra ở tiệc tối của Trưởng công chúa cho chúng ta. Đại phu nhân Thành Quốc phủ đã được thả ra, không quan hệ gì với chuyện kia. Thanh Chu, ngươi đã rời khỏi nơi đó, hiện tại là người Tần phủ chúng ta, cho nên những chuyện này không liên hệ gì tới ngươi. Còn chuyện mời chúng ta ăn cơm, yên tâm, coi như chúng ta muốn đi, cũng sẽ không mang ngươi đi cùng.

Nguyệt Vũ lên ngựa, ánh mắt nhìn nàng, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ suy tư.

- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.

Lạc Thanh Chu buông rèm xuống, tiến vào toa xe, thần sắc trên mặt biến ảo một chút, nắm chặt lại nắm đấm, lúc này mới nhớ tới Tần nhị tiểu thư vẫn ngồi ở bên cạnh.

Cung điện, trong thư phòng.

Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, pha tạp chiếu xuống bên trên thảm đỏ.

Bên cạnh rèm đỏ chập chờn, khói thuốc lượn lờ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài màu lửa hồng, một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi, nhíu lông mày, ngồi phía sau bàn nhìn bút ký hôm qua viết xuống.

- Công lúc bất ngờ, xuất kỳ bất ý...

- Thập diện mai phục, thiên la địa võng...

- Cáo mượn oai hùm, giả thoáng một thương...

Hồi lâu sau, nhịn không được thở dài một hơi:

- Nhân tài bậc này, đặt ở trong Tần phủ kia, thật sự là lãng phí.

Ngón tay nàng dài nhọn, gõ đánh mặt bàn, dừng một chút, lại híp mắt lẩm bẩm:

- Nếu không bây giờ ta tìm nàng nói một lúc, nhìn xem có thể thông qua hay không. Nàng lúc trước thành thân, chỉ sợ cũng là bị bất đắc dĩ, vì muốn xóa đi mong nhớ của người kia đối với mình. Nàng là người như vậy, làm sao có thể tùy tiện tìm người để gả? Nàng ngay cả người kia đều chướng mắt, sao lại coi trọng một con thứ với thân phận hèn mọn?

- Thiếu niên kia lại có tài hoa, cũng cuối cùng chỉ là một phàm nhân mà thôi, nàng chưa chắc sẽ để ở trong lòng.

Lúc đang nghĩ về kế hoạch tối nay, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lập tức, Nguyệt Vũ dẫn thiếu niên thiếu nữ đi đến, ở ngoài cửa cung kính nói:

- Điện hạ, Tần nhị tiểu thư và Lạc công tử tới.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng dậy, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình:

- Mau mời tiên sinh vào.

Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư cởi giày, vào phòng, đầu tiên là cúi đầu chào, đi tới.

- Tiên sinh, bản cung tối hôm qua suy nghĩ một đêm, lại bổ sung mấy chiến thuật, còn xin tiên sinh hỗ trợ nhìn phải chăng có chỗ sơ suất.

Nam Cung Hỏa Nguyệt tự mình nâng bình trà, châm trà cho hai người.

Sau khi Lạc Thanh Chu ngồi xuống, cung kính nói:

- Điện hạ thỉnh giảng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt mở ra giấy tuyên trên bàn, không kịp chờ đợi nói:

- Tiên sinh lần trước nói tới Ba mươi sáu kế, bên trong có một kế, tên là điệu hổ ly sơn. Bản cung hôm nay bày một kế, gọi là thả hổ về rừng. Thả hổ về rừng, chưa hẳn hậu hoạn vô tận. Tiên đế tọa trấn hai mươi hai năm, lúc ấy phía bắc có một trận chiến dịch, Đại tướng Đại Viêm ta lĩnh quân là Bắc Cố vương...

Trận đại chiến lúc ấy, nàng cũng không trực tiếp tham gia nhưng kể ra lại sinh động như thật, giống như thân lâm kỳ cảnh, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động.

Lạc Thanh Chu nghe xong, gật đầu nói:

- Một kế này của Bắc Cố vương quả thật tinh diệu tuyệt luân, đầu tiên là thả hổ về rừng, tiếp đó dẫn xà xuất động, sau đó lại một mẻ hốt gọn, trảm thảo trừ căn...

- Tiên sinh tổng kết mấy cái từ này rất tốt, bản cung đã viết xong.

Tần nhị tiểu thư ở một bên mài mực.

Mặt mũi Nam Cung Hỏa Nguyệt tràn đầy hưng phấn, vội vàng cầm bút.

Trận trò chuyện này lại kéo dài suốt buổi chiều.

Thẳng đến chạng vạng tối, mặt trời sắp xuống núi, Lạc Thanh Chu vừa quay người, lần thứ hai chắp tay cáo từ:

- Điện hạ, trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, nhìn bút mực viết xuống trên giấy tuyên, lại ngắm nhìn một lát, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Bản cung trước kia luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cho tới bây giờ gặp được tiên sinh mới phát giác được thời gian trôi qua quá nhanh, trong chớp mắt. Còn không có nói với tiên sinh mấy câu, tiên sinh đã cáo từ. Không biết khi nào tiên sinh mới có thể lưu lại nơi đây, cùng bản cung tâm tình ba ngày ba đêm, đàm luận thống khoái?

Bình Luận (0)
Comment