Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 479 - Chương 479: Tiểu Thiền Yêu Hắn Thật Sâu

Chương 479: Tiểu Thiền yêu hắn thật sâu Chương 479: Tiểu Thiền yêu hắn thật sâu

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Vẻ mặt Lạc Diên Niên đầy âm trầm đi ra, nhìn thân ảnh trong viện một chút, không nói gì, bước nhanh rời đi.

Lạc Ngọc lại đứng một hồi ở nội viện, đi vào trong phòng.

Trên mặt đất trong phòng, Vương thị tóc tai bù xù, vẫn như cũ quỳ ở nơi đó, gương mặt sưng đỏ, miệng đầy máu tươi, cúi đầu, không nhúc nhích.

Lạc Ngọc đứng tại cửa ra vào, thần sắc đờ đẫn.

Hồi lâu sau.

Vương thị mới ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, ánh mắt lại ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Ngọc nhi, mẫu thân cam đoan với ngươi, thứ thuộc về ngươi, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào cướp đi. Chỉ cần ngươi thích, chỉ cần ngươi có thể hài lòng, mẫu thân có thể nỗ lực bất cứ giá nào, bất cứ giá nào...

Lạc Ngọc không nói gì, quay người đi ra ngoài, rất nhanh đi ra tiểu viện, biến mất trong đêm tối phía ngoài.

Vương thị quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm:

- Bất cứ giá nào... Bất cứ giá nào...

Tần phủ.

Lạc Thanh Chu đưa Tần nhị tiểu thư về tới Mai Hương Uyển.

Dừng lại ngay cửa.

Tần Vi Mặc lúc đầu muốn gọi hắn đi vào, bất quá quay đầu nhìn thoáng qua thân ảnh đi theo ở bên ngoài mười bước phía sau kia, nàng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, đêm nay cũng không cần tới, sớm nghỉ ngơi đi. Đêm nay phụ thân và mẫu thân đã nói rõ, về sau Tần phủ chúng ta sẽ dựa vào tỷ phu, tỷ phu nhất định không chịu thua kém nha.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị tiểu thư nói như vậy, đoán chừng đại ca nhị ca nghe thấy, sẽ rất khổ sở.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Bọn hắn mới sẽ không quản những chuyện này. À tỷ phu, ngươi còn không có gặp mặt đại ca đây, đợi đến khi chúng ta đi kinh đô liền có thể gặp được. Đại ca đối xử Vi Mặc rất tốt, cũng nhất định sẽ thích tỷ phu.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt nàng, trong lòng nhu tình như nước:

- Được.

Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu nhìn hắn, vươn tay, tựa hồ muốn nắm tay của hắn một chút, lại rụt trở về, mỉm cười nói:

- Tốt, tỷ phu mau trở về đi thôi.

Ngừng một hồi, lại thấp giọng nói:

- Đúng rồi tỷ phu, Hạ Thiền đêm nay lập công lớn cho Tần phủ chúng ta, còn giúp tỷ phu đổi lại bằng chứng xuất sinh, tỷ phu nhớ kỹ phải cảm tạ nàng thật tốt nha.

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn thoáng qua thân ảnh cô độc phía sau, gật đầu nói:

- Ta biết.

- Tỷ phu, ngày mai gặp.

Tần Vi Mặc không tiếp tục nhiều lời, phất phất tay, đi vào phòng.

Thu nhi đỡ nàng đi vào tiểu viện.

Châu nhi khóa cửa sân, đuổi theo, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc mà thấp giọng nói:

- Tiểu thư, làm sao không gọi cô gia đi vào? Đêm nay không để cô gia bồi sao?

Tần Vi Mặc đứng dưới cây hoa đào trong viện, nhẹ nhàng cười cười, thần sắc ôn nhu:

- Tỷ phu cũng không phải thuộc về một mình ta, ta không thể mỗi ngày chiếm lấy hắn... Đêm nay, có người càng cần hắn hơn ta.

Thu nhi cùng Châu nhi hai mặt nhìn nhau, đều là một mặt mê mang.

Tối nay không gió.

Một vòng trăng tròn treo ở trên bầu trời đêm.

Lạc Thanh Chu cùng Hạ Thiền sóng vai đi cùng một chỗ, quay đầu nhìn nàng mấy lần, mới lên tiếng nói:

- Không có lời gì muốn hỏi ta sao?

Hạ Thiền cầm kiếm, đi theo bước chân hắn, chậm rãi đi về phía trước, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ băng lãnh, không nói gì.

Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:

- Tỉ như ta thế nào biết những người kia ở nơi đó, tỉ như ta vì cái gì đứng trong trong hẻm nhỏ không nhúc nhích, tỉ như khăn tay kia tại sao lại đột nhiên tự mình bay lên, tỉ như tại sao trong phòng tối lại đột nhiên bạo tạc, tỉ như ta làm sao lợi hại như vậy, tùy tiện đã giết nhiều võ giả lợi hại như vậy... Thiền Thiền, cô gia cần ngươi nghi hoặc, cần ngươi hỏi thăm, cần ngươi chấn kinh, càng cần ngươi khích lệ cùng sùng bái hơn.

- Cô gia làm nhiều như vậy, ngoại trừ ngươi, ai cũng không biết quá trình cụ thể. Kinh lịch giết người cắt đầu đặc sắc như vậy, ngươi cũng không biểu hiện ra một chút xíu chấn kinh cùng bội phục sao?

- Thiền Thiền, ngươi thế này sẽ không có bằng hữu.

Hạ Thiền rốt cục ngừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:

- Không muốn, gọi ta, Thiền Thiền.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Thiền Thiền, vậy ngươi cảm thấy cô gia đêm nay làm xinh đẹp không?

Hạ Thiền trầm mặc một chút, tiếp tục đi đến phía trước, lạnh lùng thốt:

- Giết người, không có gì, xinh đẹp.

Lạc Thanh Chu sửng sốt tại chỗ một chút, đi theo, gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng, giết người không có gì xinh đẹp. Bất quá... Cô gia làm nhiều chuyện như vậy, tâm tình ngươi không có một chút chập chờn, một câu khích lệ cũng không có, cô gia cảm giác rất mất mát.

Hạ Thiền không tiếp tục để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment