Rất nhanh đi đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, Lạc Thanh Chu đột nhiên gọi nàng lại:
- Hạ Thiền, cô gia không nỡ bỏ ngươi.
Hạ Thiền dừng bước, trầm mặc một hồi, tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Thanh Chu theo sau nói:
- Ngươi hẳn phải biết chuyện ta và nhị tiểu thư? Bách Linh trước kia cũng đã sớm nhắc nhở qua ta, nói đại tiểu thư sẽ rời khỏi ta. Cho nên, nếu như về sau ta không ở cùng một chỗ với đại tiểu thư, Thiền Thiền, ngươi sẽ còn giúp ta, sẽ còn đến cửa tiểu viện chờ ta, sẽ còn ăn mứt quả ta mua cho ngươi sao?
Hạ Thiền không có trả lời, đột nhiên bước nhanh hơn.
Lúc đi đến cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, nàng cũng không hề dừng lại một chút nào, trực tiếp quay người đi vào.
Thân ảnh cô tịch mà trầm mặc rất nhanh biến mất không thấy.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ một hồi, đi tới.
Đi vào cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang mặc một bộ váy phấn, lặng yên không một tiếng động đứng trong cửa, nhìn hắn nói:
- Cô gia, người vừa mới chọc Thiền Thiền à?
Lạc Thanh Chu nhìn nội viện một chút, cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia, nói:
- Ta vừa rồi chỉ nói với nàng mấy câu.
Ngừng một lúc, lại nói:
- Bách Linh, ta cũng muốn nói với ngươi mấy câu.
- Nha.
Bách Linh lên tiếng, lập tức “Phanh” một tiếng đóng cửa, sau đó chốt cửa, ở bên trong nói:
- Cô gia, ngươi nói đi, ta về trước đi ngủ, một mình ngươi đứng ở chỗ này nói là được.
Nói xong, tiếng bước chân rời đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nha đầu này, lòng trả thù vẫn rất mạnh.
Lạc Thanh Chu đành phải quay người rời đi.
Bách Linh vào phòng, trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào gian phòng bên cạnh.
Trong phòng không có đốt đèn, cũng không đốt nến, một màu đen kịt.
Cửa sổ đóng chặt.
Ánh trăng chiếu vào bệ cửa sổ, mông lung.
Một thân ảnh không nhúc nhích đứng âm thầm phía sau cửa sổ, thấy nàng tiến vào, đưa tay dụi mắt và mặt một cái, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng.
Bách Linh đứng tại cửa ra vào nhìn một hồi, đi qua nói khẽ:
- Thiền Thiền, đừng khóc, cho dù thối cô gia kia nói cái gì, ngươi cũng không nên khóc, nên khóc hẳn là thối cô gia. Ngươi rõ ràng chiếm cứ chủ động, sao có thể yếu ớt như vậy? Thối cô gia nếu làm sai chuyện, nói sai, ngươi trừng phạt hắn, hung hăng trừng phạt hắn, làm gì một người trốn ở chỗ này khóc đây?
Nói rồi giang hai cánh tay ra từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khuôn mặt ôn nhu trượt nhẹ trên cổ của nàng một chút, sau đó mở ra hàm răng, nhẹ nhàng cắn một chút vành tai mềm mại, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, dùng hết thứ kia chưa? Có phải dùng rất tốt hay không? Chỉ cần hắn vừa ngửi được liền choáng váng, thấy không rõ ngươi, cũng không phản kháng được, nhưng nơi nào đó vẫn có thể dùng, ngươi khi dễ, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không? Bất quá... Dùng lâu cũng sẽ có tính kháng tương đối, bây giờ ta ngay đang phối chế một loại hương hoa khác, để hắn ngửi xong, ánh mắt khứu giác và đầu óc mơ hồ, nhưng dục vọng sẽ càng thêm mãnh liệt, toàn thân có sức lực dùng thoải mái, có thể rất chủ động. Thiền Thiền, đến lúc đó, ngươi một mực hưởng thụ là được...
- Đúng rồi, ta đi nấu nước, ngươi tắm rửa, đổi kiện quần áo đẹp. Ta biết, ngươi đêm nay rất vất vả, ngươi muốn hắn, đúng hay không?
Trong phòng lại yên lặng lại.
Bách Linh quay người rời đi.
Rất nhanh, một thùng nước nóng lớn đặt ở sau tấm bình phong trong phòng.
- Thiền Thiền, ta cũng không có tắm rửa, có thể cùng ngươi tắm không? Ta thề, tuyệt đối không động vào ngươi.
- Không.
- Thiền Thiền, nếu như ngươi đồng ý, ta hai ngày nữa sẽ phối tốt loại hoa phấn kia. Ngươi cũng muốn hắn chủ động thương tiếc ngươi, yêu thương ngươi chứ?
- Không muốn....
Trong phòng, rất nhanh sương mù mờ mịt, hương hoa bốn phía.
Trong thùng gỗ, cánh hoa màu hồng tung bay.
Hai ngọc thể thiếu nữ tuyết trắng kiều nộn cùng một chỗ ngâm ở trong nước.
- Thiền Thiền, nhớ kỹ phải kiên cường... Đáp ứng ta, về sau ta và tiểu thư không có ở đây, ngươi nhất định phải hảo hảo đối tốt với mình, không được chịu ủy khuất, không nên bị hắn khi dễ, càng không nên bị người khác khi dễ, biết không?
Thiếu nữ cúi đầu, không nói gì.
Một đôi tay ngọc tuyết trắng từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc, từ nhỏ đến lớn, không nhìn thấy ngươi vui vẻ qua, không có trông thấy ngươi chủ động tranh thủ lấy cái gì cho mình. Ngoại trừ, lần động phòng kia...
Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa.
Thiếu nữ tắm xong, đổi thân váy dài lụa mỏng tuyết trắng, lặng lẽ im lặng ra cửa, mái tóc đen nhánh rối tung sau lưng, khẽ đung đưa dưới ánh trăng trong sáng, giống như gió nhẹ lướt qua tơ lụa màu đen, cơ hồ che khuất toàn bộ eo thon của nàng.