Lạc Thanh Chu cơ hồ không chần chờ chút nào, xoay người chạy, trực tiếp nhảy lên một cây đại thụ, bắt đầu na di nhún nhảy ở trong rừng.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu cao gầy uyển chuyển cũng nhảy dựng lên, nhanh chóng đuổi tới sau lưng, roi da trong tay lại trong nháy mắt dài ra, “Ba ba ba” mà quật tới hắn.
Chiêu thức lăng lệ, vung roi tàn nhẫn.
Mỗi một roi quật ra ngoài đều bộc phát ra âm thanh chói tai, quất vào trên cành cây, thân cây cứng rắn trực tiếp nổ tung vỏ cây, chất gỗ vỡ vụn.
Có một số chạc cây nhỏ bé lại trực tiếp bị đánh gãy.
Roi da vậy mà như lợi khí roi sắt, bắt đầu cắt chém, chém vào bên trên các gốc đại thụ, quả thật rất sắc bén.
Nhánh cây răng rắc, lá cây bay liên tục.
Lạc Thanh Chu không dám thở, tinh thần lực tập trung cao độ, da thịt toàn thân kéo căng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy nhảy vọt giữa các cây đại thụ, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mà tốc độ của Nam Cung Mỹ Kiêu sau lưng còn nhanh hơn hắn.
Đồng thời, roi da trong tay nàng càng kéo ngắn khoảng cách của hai người, mấy lần quật đều kém chút rơi vào trên đầu và trên đùi của hắn.
Nếu bị đánh trúng, cho dù da thịt của hắn đã tu luyện cứng cỏi như sắt, đoán chừng cũng sẽ lập tức bị rút ra một vết máu đỏ sẫm.
Càng thêm đáng sợ chính là cây roi da kia, phía trên lại còn ẩn ẩn dựng lên lít nha lít nhít móc câu sắc bén.
Nếu một roi này đánh trúng, đoán chừng không chỉ da tróc thịt bong đơn giản như vậy, nghiêm trọng là khả năng bị mất một khối thịt lớn.
Nữ nhân thật ác độc!
Ban đầu ở trong hẻm nhỏ quất hắn, trên roi còn không có móc câu.
Hiện tại đoán chừng bị một chùm vôi phấn kia chọc giận, ra tay không lưu tình chút nào, ra roi trí mạng.
Lạc Thanh Chu mắt thấy tốc độ không kịp nàng, đành phải lợi dụng đại thụ bốn phía, trái phải trước sau, khắp nơi lộn vòng nhảy vọt.
Kịch liệt truy đuổi như vậy hơn mười phút, hắn lập tức cảm thấy da thịt cơ bắp toàn thân lần nữa nóng lên.
Hiệu quả luyện gân dạng này, tựa hồ nhanh hơn nhiều, tốt hơn nhiều so với hắn một người tu luyện.
Đây chính là tu luyện nhảy vọt tại thời khắc sinh tử, không cẩn thận sẽ bị đánh phế, vô luận là thân thể hay là tinh thần, hoặc là thần hồn, đều liều mạng toàn lực, ép ra lực lượng lớn nhất.
- Ba!
Truy đuổi ở trong rừng vừa đi vừa về trọn vẹn nửa canh giờ, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên đánh ra một roi, lại trực tiếp đánh gãy một cành cây to lớn còn lớn hơn cả đùi của một người trưởng thành.
Chỗ đứt gãy kia rất phẳng, vậy mà giống như bị lợi khí trảm qua.
Một roi vừa dứt, nàng thở hồng hộc ngừng lại, đôi chân dài giang rộng ra, đứng trên nhánh một cây đại thụ, hai má ửng hồng, mái tóc lộn xộn, bộ ngực cao vút kịch liệt chập trùng, một bộ dáng kiều diễm mê người, roi da trong tay rủ xuống dưới thân thể, nhẹ nhàng lung lay.
Thể lực nàng đã muốn hao hết, mệt không chịu được.
- Tiện nhân! Có bản lĩnh ngươi đừng chạy.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
Lạc Thanh Chu cũng mệt mỏi không kém, toàn thân mồ hôi đổ như mưa, quần áo ướt đẫm, đứng bên trên một cây đại thụ khác bên ngoài bảy tám mét, quay người nhìn nàng, da thịt cơ bắp toàn thân đau nhức, thở hổn hển nói:
- Ngươi không động thủ, ta đương nhiên sẽ không chạy.
Bóng roi trong tay Nam Cung Mỹ Kiêu lóe lên, quấn quanh ở giữa eo thon, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Bản tiểu thư không động thủ, ngươi dừng lại.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua đôi chân dài của nàng, nói:
- Chân và đùi thì sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng nói:
- Cũng không động!
Lạc Thanh Chu nhìn về phía miệng của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức tức giận nói:
- Ngươi cảm thấy bản tiểu thư sẽ cắn ngươi?
- Hẳn là sẽ không.
Lạc Thanh Chu nhảy mấy cái, từ trên cây nhảy xuống mặt đất, giẫm lên lá rụng thật dày, ngửa đầu nhìn về phía nàng.
- Vô sỉ!
Hai tay Nam Cung Mỹ Kiêu giữ hai bên cái váy, cũng nhảy mấy cái, rơi vào trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Bản tiểu thư vừa mới đến gần ngươi, chỉ bất quá hiếu kì quyền pháp ngươi tu luyện, bản tiểu thư tu vi cao hơn ngươi, thực lực còn mạnh hơn so với ngươi, ngươi cảm thấy bản tiểu thư cần phải đánh lén ngươi?
Vừa nói, vừa đi về phía hắn.
Hai chân Lạc Thanh Chu căng cứng, chuẩn bị đào tẩu.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Đồ hèn nhát, yên tâm đi, bản tiểu thư đã nói, sẽ không động thủ động cước với ngươi, càng sẽ không dùng miệng cắn ngươi, ngươi sợ cái gì? Bản tiểu thư muốn hỏi ngươi mấy câu.
Hai chân Lạc Thanh Chu căng cứng dần dần trầm tĩnh lại.