Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu ẩn ẩn lóe lên một vệt sáng, lại đến gần mấy bước, đến khi cách hắn chỉ có hai mét ngừng lại, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương đúng không? Hiện tại ngươi có thể thành thật khai báo... A, yêu thú.
Nàng đột nhiên chỉ vào phía sau hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động.
- Bạch!
Cơ hồ ngay khi nàng duỗi ra ngón tay chỉ về phía sau hắn, roi da quấn quanh ở giữa cái eo nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay nàng.
Nàng nhe răng ra cười.
- Hoa ——
Cơ hồ ngay khi nàng duỗi ra ngón tay, roi da còn chưa được cầm trong tay, Lạc Thanh Chu đột nhiên tung tóe ra bịch vôi to về phía nàng.
Lần này, tất cả lực chú ý của nàng đều trên mặt của hắn và bên trên roi da bên hông mình, bất ngờ không đề phòng, lập tức bị phủ đầy cả mặt.
Ánh mắt trong nháy mắt mơ hồ.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng.
Nắm đấm Lạc Thanh Chu đột nhiên phóng đại, không chút do dự, “Phanh” một quyền nặng nề mà đập vào phần bụng bằng phẳng của nàng.
Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu cao gầy thon dài lập tức như lá cây bên trong gió lốc, nhẹ nhàng bị nện bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống chỗ cách đó hơn mười mét.
Nàng nằm trên mặt đất sửng sốt mấy giây, nhắm mắt lại, đột nhiên nhảy lên một cái.
- Ọe...
Nàng khom lưng, ôm bụng, thống khổ lên tiếng, mặt mũi đầy vôi phấn tuyết trắng, nhìn chật vật không chịu nổi.
Đợi nàng mở mắt ra nhìn lại, đạo thân ảnh kia sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
- Tiện nhân ——
- Ngươi chờ đấy! Bản tiểu thư cùng ngươi không chết không thôi ——
Âm thanh tức giận truyền khắp mảnh rừng cây trống trải.
Lạc Thanh Chu một đường lao vụt, ra khỏi Hắc Mộc lâm.
Lúc này đã chạng vạng tối, bất quá vẫn sớm hơn thời gian mà Đao tỷ nói tụ hợp rời đi một chút.
Hắn nói một tiếng với Đao tỷ đang chờ đợi ở bên ngoài, muốn sớm rời đi.
Đao tỷ tìm cho hắn một chiếc xe ngựa khác, để hắn bỏ ra một viên kim tệ.
Lạc Thanh Chu rất sung sướng trả tiền rời đi trước.
Hôm nay tu luyện rất có hiệu quả, đặc biệt là vừa mới bị vị tiểu biểu tỷ kia vung roi truy đuổi, cảm giác hiệu quả càng nhanh càng tốt hơn.
Nếu như có thể tu luyện trong nguy hiểm cường độ cao dạng này, đoán chừng hắn rất nhanh có thể đột phá.
Hắn ra nghĩ biện pháp, ngày mai tiếp tục để vị tiểu biểu tỷ kia đuổi giết hắn.
Một công cụ người tu luyện nũng nịu hương diễm gợi cảm như thế, so sánh với tảng đá và người gỗ không nhúc nhích dưới đáy hồ kia thì tốt hơn nhiều lắm.
Trở lại tụ bảo các, hắn trực tiếp rời đi.
Trên đường mua mấy xâu mứt quả, lượn quanh mấy con phố mới ngoặt vào hẻm nhỏ bên cạnh Tần phủ.
Thấy trong hẻm nhỏ không có người, hắn lại thần hồn xuất khiếu, bay tới cửa ngõ quan sát một chút, xác định không có người theo dõi, thần hồn quay về cơ thể, gỡ xuống mặt nạ, tiến vào trong phủ.
Vừa trở lại tiểu viện.
Châu nhi đã vội vàng chạy đến nói:
- Cô gia, nhanh đi tiểu thư nhà ta nơi đó, Nhị phu nhân Thành Quốc phủ kia tới. Mặt nàng sưng to, tựa như bị vị Đại phu nhân kia đánh, nàng nói muốn gặp ngươi, phải ở ngay trước mặt nói với ngươi mấy câu.
- Nhị phu nhân?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, lập tức không kịp nghỉ ngơi, trực tiếp ra cửa, thần sắc trên mặt trở nên ngưng trọng.
Nhị phu nhân vậy mà tự mình đến Tần phủ, hơn nữa còn bị Đại phu nhân đánh.
Lấy tính thông minh và khéo đưa đẩy của nàng, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Chẳng lẽ tiểu Lâu xảy ra chuyện rồi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nặng nề, lập tức bước nhanh hơn.
Châu nhi chạy nhanh theo ở phía sau nói:
- Cô gia, trên cổ vị Nhị phu nhân kia còn có dấu móng tay, nhìn thật đáng thương. Nàng là người tốt sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Mai Hương Uyển.
Trong đình viện, Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ở bên cạnh một mỹ phụ trẻ, ôn nhu an ủi.
Gương mặt phụ nhân trẻ tuổi sưng đỏ, trong mắt mang theo tơ máu, khóe miệng tím xanh, trên cổ cũng đầy vết móng tay.
Bộ dáng này, không nhìn ra là Nhị phu nhân Thành Quốc phủ Dương Bình Nhi.
Thu nhi chuyển đến một cái ghế.
Tần nhị tiểu thư vịn nàng ngồi xuống.
Mặt mũi Dương Bình Nhi tràn đầy lo lắng cùng kinh hoàng, vừa ngồi xuống, lại lập tức đứng lên, âm thanh khàn giọng nói:
- Nhị tiểu thư, Thanh Chu đâu? Nhanh để hắn tới, ta có lời nói với hắn, ta còn muốn nhanh đi về, tiểu Lâu nhà ta đang ở bên trong nhà chờ ta.
Tần Vi Mặc nhìn về phía cửa ra vào.
Lúc này, vẻ mặt Lạc Thanh Chu nghiêm túc, bước chân vội vàng đi đến.