- Mẫu thân, tỷ phu là người trọng tình cảm, trọng ân nghĩa, dù là tỷ tỷ đối với hắn như vậy, hắn vẫn như cũ không nỡ giải trừ hôn ước cùng tỷ tỷ. Cho nên Vi Mặc tin tưởng, tỷ phu sẽ không không cần Tần phủ chúng ta.
Dừng một chút, nàng lại nói khẽ:
- Nếu quả thật có một ngày như vậy, mẫu thân, Vi Mặc cũng cảm thấy vui vẻ cho tỷ phu. Chỉ cần tỷ phu sống tốt, sống vui vẻ, sống hạnh phúc, Vi Mặc cảm thấy cái gì cũng không đáng kể, cái gì đều đáng giá. Thích một người, cũng không nhất định muốn cột hắn vào bên người, tựa như khi còn bé mẫu thân giúp Vi Mặc mua một con chim nhỏ. Vi Mặc rất thích con chim kia, nhưng vẫn thừa dịp mẫu thân không có, mở cửa lồng để nó bay mất. Bởi vì bay lên trời xanh, nó mới có thể vui vẻ, nó vốn thuộc về trời xanh, mà không thuộc về Vi Mặc. Vi Mặc hi vọng tỷ phu về sau cũng có thể tìm tới phiến trời xanh chân chính thuộc về hắn kia, dù phiến trời xanh kia, không ở Tần phủ chúng ta, dù phiến trời xanh kia, không có bất kỳ vị trí nào của Vi Mặc...
Tống Như Nguyệt trầm mặc.
Sau một lúc lâu, hỏi:
- Hắn đụng ngươi chưa?
Trên gương mặt Tần nhị tiểu thư nhiễm lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, thấp giọng nói:
- Vi Mặc đụng hắn...
Tống Như Nguyệt: - ...
Xe ngựa chậm chạp đi trên đường phố.
Trong xe yên tĩnh im ắng.
Hạ Thiền ôm kiếm ngồi bên cạnh Lạc Thanh Chu, lạnh lùng như băng, khí thế bức người.
Nguyệt Vũ mấy lần muốn mở miệng, đều không dám mở miệng.
Lúc sắp đến, nhịn không được giải thích:
- Hạ Thiền cô nương, ngươi có khả năng hiểu lầm. Ta đối với Lạc công tử, chỉ có thưởng thức và sùng bái, chỉ muốn nói chuyện phiếm ở giữa bạn bè, cũng không phải có tâm tư khác.
Hạ Thiền vẫn lạnh lùng nhìn nàng, không có trả lời.
Nguyệt Vũ nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nàng, nói khẽ:
- Lạc công tử, tiểu nữ tử rất thích bài thơ kia, cám ơn ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt Vũ cô nương không cần khách khí, bài thơ kia không phải viết cho ngươi, chỉ đọc ra cho ngươi nghe thôi.
Nguyệt Vũ: - ...
- Lạc công tử, bài thơ kia có lẽ là ngươi dùng để biểu đạt tình cảm nam nữ, nhưng lại để tiểu nữ tử nhớ tới rất nhiều thân nhân và cố nhân, bây giờ đều đã cảnh còn người mất. Lúc ấy không biết trân quý, chờ đến bây giờ đã mất đi, mới biết được thẫn thờ cùng khổ sở...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nguyệt Vũ cô nương, ngươi muốn nói cho ta biết tin tức gì?
Nguyệt Vũ cau mày, mặt mũi tràn đầy thương cảm:
- Lạc công tử, trong lòng ta có chút khó chịu, có thể chờ một hồi rồi nói những chuyện này không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt Vũ cô nương vẫn mau nói đi, chúng ta sắp đến, chờ một lúc sẽ không có thời gian. Nếu như Nguyệt Vũ cô nương thực sự khó chịu, trước tiên có thể chịu đựng, chờ sau khi trở về, lại một người vào phòng mình chậm rãi khó chịu. Ta cảm thấy một người yên lặng khó chịu, có thể sẽ càng tốt hơn một chút.
Nguyệt Vũ: - ...
Hạ Thiền quay đầu, nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu thúc giục:
- Nguyệt Vũ cô nương, đến cùng là tin tức gì?
Nguyệt Vũ nhìn chằm chằm hắn một hồi, mới lên tiếng nói:
- Gần đây có yêu thú xuất hiện tại nội thành, không biết từ nơi nào đến, tử thương năm người, Lạc công tử về sau đi ra ngoài cũng nên cẩn thận. Theo tin tức từ kinh đô truyền đến, bài «Vịnh mai » của Lạc công tử được mấy lão sư thư viện Hàn Sơn nhìn trúng, cực kì tôn sùng, nói muốn phá lệ viết phong tin chiêu tác giả tiến vào thư viện. Tần đại nhân đã dâng tấu chương từ đi tước vị, Thành Quốc phủ Lạc đại nhân cũng đi theo dâng tấu chương từ tước. Trưởng tử Lạc đại nhân Lạc Trường Thiên, đánh chết một tên thích khách chui vào trong cung, tấn thăng làm Giáo úy trong Ngự lâm quân. Đồng thời, Thánh thượng hạ chỉ, sắc phong Vương phu nhân Thành Quốc phủ làm cáo mệnh phu nhân...
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của nàng cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một tia biểu lộ trên mặt thiếu niên trước mắt.
Nhưng, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh để nàng cảm thấy có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.
- Chỉ những thứ này thôi sao?
Lạc Thanh Chu hỏi.
Nguyệt Vũ giật mình, nhẹ gật đầu, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nhịn không được nói:
- Lạc công tử, chuyện Thành Quốc phủ, ngươi không có chút nào quan tâm à?
Mặt Lạc Thanh Chu không gợn sóng nói:
- Bây giờ ta đã là người Tần gia, cũng không quan hệ gì với Thành Quốc phủ, không cần thiết quan tâm chuyện của người khác.
Nguyệt Vũ cau mày nói:
- Thế nhưng Lạc công tử vẫn như cũ họ Lạc.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Mẫu thân đặt tên, không dám thay đổi. Mà họ Lạc cũng không nhất định chính là Lạc của Thành Quốc phủ.
Nguyệt Vũ nói:
- Điều này cũng đúng, kinh đô cũng có mấy nhà quan viên họ Lạc.
Lạc Thanh Chu không có nói tiếp, trong lòng chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được.
- Đã đến, Lạc công tử.