Xe ngựa dừng lại tại cửa ra vào phủ thành chủ.
Lúc xuống xe, Nguyệt Vũ đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Lạc công tử, còn có một tin tức, thành chủ Giang Cấm Nam có khả năng cấu kết với Tống gia cùng gia tộc khác, muốn gây bất lợi cho Tần phủ các ngươi. Cho nên, điện hạ phái binh giữ vững nơi này, cũng coi như thù lao cho đoạn thời gian vất vả này của Lạc công tử. Bất quá điện hạ tạm thời chỉ có thể làm được đến trình độ này, cái khác, không thể ra sức.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng trầm xuống, quả nhiên là thế.
Tống gia nhẹ nhõm đào thoát nhiều võ giả như vậy, lại đi tàn sát người Tần gia, nếu như không có phủ thành chủ và những gia tộc khác hỗ trợ, làm sao có thể làm được?
- Nguyệt Vũ cô nương biết nguyên nhân gì sao? Cũng không có thể là nguyên nhân từ tước chứ?
Hắn đột nhiên hỏi.
Nguyệt Vũ do dự một chút, nói:
- Quan hệ không lớn với việc từ tước, trước khi Tần đại nhân từ tước thì bọn hắn đã bàn kế hoạch. Nghe nói, Tần gia ẩn giấu một... Bảo tàng.
- Bảo tàng?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Nguyệt Vũ xốc rèm lên, nhún vai một cái nói:
- Cụ thể thì ta cũng không biết, điện hạ cũng không biết. Lạc công tử, chuyện này có khả năng có quan hệ đến mấy đời người phía trước, cho nên, điện hạ hi vọng Lạc công tử không cần dấn thân vào nơi nguy hiểm, tốt nhất mau rời khỏi.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
- Lạc công tử, mời.
Nguyệt Vũ vén rèm, đứng ở bên ngoài nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu mang theo Hạ Thiền xuống xe ngựa, trong lòng nghĩ đến bảo tàng nàng vừa mới nói, chẳng biết tại sao, đột nhiên nghĩ đến đáy hồ bên dưới Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Tần phủ nếu quả như thật có giấu bảo tàng, hẳn là khả năng cuối cùng tại phía dưới kia?
Thế nhưng, đến cùng là cái bảo tàng gì đây?
- Lạc công tử, điện hạ ở chỗ này qua hết năm sẽ rời khỏi. Một khi điện hạ rời đi, không có người trông coi nơi này, Tần phủ các ngươi sẽ càng nguy hiểm. Hiện tại điện hạ còn không có chứng cứ lật đổ phủ thành chủ, mà điện hạ có thân phận mẫn cảm, phủ thành chủ lệ thuộc trực tiếp triều đình, cho nên điện hạ cũng không tiện trực tiếp quản chuyện nơi đây. Lạc công tử có tài thao lược, lại tài hoa hơn người, không nên một mực đợi ở chỗ này trải qua thời gian bình thường, mà còn lo lắng hãi hùng, nếu như Lạc công tử nguyện ý...
- Nguyệt Vũ cô nương, nếu như hôm nay Trưởng công chúa triệu tại hạ đến là vì mời chào tại hạ rời khỏi Tần phủ, vậy tại hạ không đi được.
Lạc Thanh Chu đột nhiên dừng bước, nghiêm mặt nói:
- Tại hạ là người Tần phủ, cho dù về sau Tần phủ như thế nào, tại hạ vĩnh viễn sẽ không rời đi Tần phủ.
Hạ Thiền theo ở phía sau, nâng lên ánh mắt, yên lặng nhìn hắn.
Nguyệt Vũ ngừng nói, cười nhạt một tiếng, không tiếp tục nói tiếp, đi phía trước, nói khẽ:
- Lạc công tử, đi vào đi. Điện hạ tìm ngươi là vì chuyện khác.
Cung điện, trong thư phòng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài hỏa hồng, đang an tĩnh ngồi trước bàn múa bút luyện chữ.
Một đầu tóc dài đen nhánh, lười biếng rối tung bên hông.
Dáng người cao gầy uyển chuyển như ẩn như hiện dưới váy dài rộng rãi; dưới làn váy là một đôi chân ngọc thiếu nữ tuyết trắng tinh xảo không mang vớ lưới.
Trên dung nhan xinh đẹp của nàng vẫn như cũ mang theo vẻ bình thản như gió nhẹ mây trôi, lại không giận tự uy.
Bệ cửa sổ có gió phất qua, mang đến khí tức phong cảnh trong đình viện.
Trong phòng chập chờn rèm đỏ, hương hoa bốn phía.
Một thị nữ dáng người yểu điệu, mặc áo ngực sa mỏng, đang ngồi quỳ ở một bên, cúi đầu, im lặng mài mực.
Eo thon, da thịt tuyết nộn, tư thái lồi lõm như ẩn như hiện bên trong sa mỏng, đùi ngọc tuyết trắng lộ ra bên trong váy mỏng và chân ngọc tinh xảo lộ ra dưới váy, đều tăng thêm một loại phong cảnh mê người khác cho căn phòng màu đỏ này.
Cả phòng, tĩnh không một tiếng động.
Không bao lâu.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
Lập tức, giọng nói Nguyệt Vũ vang lên tại cửa ra vào:
- Điện hạ, Lạc tiên sinh tới.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thả ra bút lông sói trong tay, quay đầu nhìn lại.
Bên ngoài rèm châu, một thân ảnh cao dài nho bào mặc rộng lớn đang khom người đứng ở nơi đó, mặc dù còn chưa mở miệng nói chuyện, lại cho người ta một loại khí tức ôn tồn lễ độ cơ trí cao thâm.
- Nhanh để Lạc tiên sinh tiến vào.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng lên, di chuyển chân dài dưới váy đỏ, tự mình đi qua nghênh đón.
Rèm châu vang động.
Lạc Thanh Chu cởi giày, khom người đi đến, ở cửa ra vào cúi đầu cung kính nói:
- Bái kiến điện hạ.
- Tiên sinh không cần phải khách khí.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đi đến trước mặt hắn, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, nhìn chằm chằm hắn mấy lần, cười nói:
- Hôm nay lại quấy rầy tiên sinh đọc sách chuẩn bị kiểm tra, bản cung trước bồi không phải cho tiên sinh.