Nàng đột nhiên sợ hãi và khuất nhục khóc lớn lên.
Lạc Thanh Chu lúc này mới rời khỏi trên người nàng, nhìn thoáng qua áo lót trên người nàng, do dự một chút, ném lại nhẫn trữ vật cho nàng, nói:
- Đổi bộ y phục, sửa sang một chút, chúng ta đi tìm Đao tỷ.
Nói xong, hắn từ dưới đất nhặt lên roi của nàng, cất roi vào trong túi trữ vật của mình.
Lập tức, đi tới chỗ cách đó không xa, đưa lưng về phía nàng, đứng đó.
- Ô... Phụ thân, mẫu thân, đại ca, tỷ tỷ... Các ngươi ở nơi nào... Mỹ Kiêu đang bị người xấu khi dễ, người xấu kia thật đáng sợ... Ô ô...
Nam Cung Mỹ Kiêu đã triệt để sụp đổ, rốt cuộc nàng không có nổi nửa điểm dũng khí phản kháng, liên tục mấy lần lạc bại và bị nhục, đã để trong lòng nàng sinh ra bóng ma rất nghiêm trọng đối với hỗn đản này, vừa nhìn thấy hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Đặc biệt là mới vừa rồi thần hồn đe dọa, triệt để đánh tan phòng tuyến trong lòng của nàng.
Nàng một bên khóc từ dưới đất bò dậy, vừa đi đến đằng sau một cây đại thụ, bắt đầu thay quần áo, chỉnh lý tóc, rửa mặt, soi gương...
- Xong chưa? Đừng lề mề.
Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục.
Lại đợi một lát, hắn nhịn không được xoay người nói:
- Thời gian của ta có hạn, ngươi tốt nhất nhanh... Nhanh lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu đã đổi xong váy áo, đứng ở phía sau của hắn.
Đều không thấy áo da váy da trên người, đổi thành một bộ váy dài màu tím cao quý, trên chân đẹp thon dài bao vây tất chân mềm mại màu tím, bên hông còn mang theo một túi thơm màu tím, đuôi ngựa lúc đầu ghim cao lúc này cũng tản mát thành một đầu tóc dài đen nhánh, rối tung sau lưng, vừa rơi vào ở giữa eo thon, trên mái tóc bên tai còn cắm một kẹp tóc hồ điệp màu tím.
Cao quý mà mỹ lệ.
Dáng người vẫn như cũ cao gầy yểu điệu, lồi lõm gợi cảm.
Bên trên gương mặt xinh đẹp kia, nước mắt đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là mặt mũi tràn đầy vẻ băng lãnh.
- Đi.
Nàng lạnh lùng thốt.
Giống như vừa rồi chật vật cũng không phải là nàng chật vật.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đi ở phía trước, đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn nàng vài lần.
Nam Cung Mỹ Kiêu cầm nắm đấm, không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu sóng vai cùng nàng mà đi, nói:
- Chờ một lúc trả lại ngươi roi, chỉ cần ngươi hôm nay biểu hiện tốt, về sau ta sẽ không khi dễ ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng chọc ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng, bước nhanh đi ở phía trước.
Hai người rất nhanh đi ra Hắc Mộc lâm, đi tới trong rừng cây bên cạnh đại lộ, tìm được Đao tỷ.
Đao tỷ đang khiêng đao bản rộng đi dạo trong rừng cây, gặp hai người kết bạn mà đến, hơi kinh ngạc.
Lạc Thanh Chu trực tiếp lấy ra túi kim tệ từ trong túi trữ vật, đếm hai trăm kim tệ đưa cho nàng, nói:
- Đao tỷ, ta cần ngươi hỗ trợ.
Đao tỷ thu kim tệ, gật đầu nói:
- Được.
Nàng ở phía trước dẫn đường, lại nhìn thiếu nữ váy tím sau lưng một chút, nhịn một chút vẫn không được, thấp giọng hỏi:
- Nàng cũng bị ngươi thuê? Lấy thân gia của nàng, rất không có khả năng?
Lạc Thanh Chu thấp giọng trả lời:
- Không có cái gì không thể nào, có ít người mặc dù không cần kim tệ, nhưng nàng sẽ cần những vật khác?
Đao tỷ rất hiếu kì, thấp giọng hỏi:
- Nàng muốn cái gì?
Lạc Thanh Chu bóp bóp nắm tay, nói:
- Yêu phóng thích.
Đao tỷ một mặt mộng bức.
Nàng căn bản nghe không hiểu.
Bất quá nàng không tiếp tục hỏi nhiều, chuyên tâm dẫn đường ở phía trước, nói:
- Chỗ khe núi bên kia có một tòa u cốc, nơi đó lâu ngày không thấy ánh nắng, âm khí nồng đậm, sinh trưởng các loại kỳ hoa dị thảo, đại đa số đều là đẹp mắt và có chất dược, thỉnh thoảng sẽ có một hai gốc linh dược giá trị cực cao xuất hiện. Còn U Minh hoa ngươi nói kia, ta cũng không biết nơi đó có hay không, đi xem một chút.
Ba người một đường không nói chuyện, rất mau tới lối vào u cốc.
Còn chưa tiếp cận liền cảm thấy một luồng hơi lạnh đập vào mặt.
Sơn phong bốn phía nguy nga, cây cối cao thâm, ở giữa là một tòa u cốc, tia sáng lờ mờ, âm khí âm u, nhưng bên trong lại nở đầy các loại hoa kỳ quái.
- Phải cẩn thận, nơi này có thể sẽ có yêu thú xuất hiện. Rất nhiều bên cạnh linh hoa linh cỏ đều có yêu thú trông coi, bọn chúng cũng đang chờ ăn.
Trước khi vào cốc, Đao tỷ cẩn thận dặn dò.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, lấy ra roi da từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt thiếu nữ sau lưng, nói:
- Cẩn thận một chút.
Đao tỷ nhìn một màn này, trên mặt lần nữa lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Làm sao roi này đều đến trong tay hắn rồi?
Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp nhận roi da, nắm chặt chuôi roi, lập tức cảm thấy lực lượng toàn thân ngo ngoe muốn động, trong lòng cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.