Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía người trước mặt.
Thế nhưng, khi ánh mắt nàng tiếp xúc ánh mắt của đối phương, nhìn thấy lãnh sắc và vẻ trêu tức trong con mắt hắn, trong lòng lại lập tức run lên, lập tức liền cảm giác sợ hãi.
Nàng né tránh ánh mắt, bóng roi trong tay lóe lên, quấn quanh ở giữa eo thon, vẫn như cũ duy trì một tia tôn nghiêm cùng quật cường sau cùng, lạnh lùng thốt:
- Nên cẩn thận là ngươi! Luyện Gân cảnh.
Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, đi theo Đao tỷ tiến vào u cốc.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng của hắn, do dự một chút, cũng nện bước đôi chân dài đi vào theo.
Đồng thời nói thầm trong lòng: “Nằm gai nếm mật, chịu nhục! Trước chịu đựng, bản tiểu thư nhất định sẽ có cơ hội báo thù rửa nhục! Khi bản tiểu thư lần nữa tấn cấp, chính là ngày chết của ngươi”
Đao tỷ khiêng đao bản rộng đi ở phía trước, ánh mắt cảnh giác vừa đi vừa về tìm kiếm bốn phía, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương.
Hai người ở trong sơn cốc tìm một hồi, cũng không có tìm được U Minh hoa.
Đao tỷ hỏi:
- Ngươi biết hoa kia không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhìn thấy ở trong sách chuyên môn, màu tím, giống như là...
Hắn chỉ chỉ thiếu nữ váy tím sau lưng, nói:
- Giống màu tất chân nàng đang mang, cánh hoa đầy đặn, nước hoa sung mãn, nhưng cũng không có hương vị.
Nam Cung Mỹ Kiêu nắm chặt nắm đấm.
Đao tỷ gật đầu nói:
- Ta cũng nhìn qua ở trong sách, nghe nói bốn phía U Minh hoa sinh trưởng ba bốn mét cũng không có hoa cỏ khác sinh trưởng.
Hai người một bên thấp giọng nói chuyện, một bên tiếp đi vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Nam Cung Mỹ Kiêu cảm giác âm khí âm u bốn phía, mà lại rất lạnh, vội vàng tăng tốc bước chân, theo sát hai người.
Lại tìm hơn một canh giờ.
Cơ hồ đều đi dạo toàn bộ u cốc một lượt, vẫn không có tìm tới U Minh hoa.
Trong lòng Lạc Thanh Chu có hơi thất vọng.
Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy bất đắc dĩ nói:
- Xem ra nơi này không có, chúng ta lại đi một chỗ khác.
Đúng vào lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu theo ở phía sau đột nhiên chỉ vào trên sườn núi bên cạnh nói:
- Đóa hoa kia sao?
Lập tức lại lạnh lùng mà nói:
- Nhìn không quá giống.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại, sửng sốt mấy giây, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Nhìn rất giống, Đao tỷ...
Đao tỷ cũng nhìn chằm chằm đóa hoa màu tím kia kỹ vài lần, gật đầu nói:
- Là nó.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại cười lạnh một tiếng:
- Không phải nói cánh hoa đầy đặn, chất lỏng sung mãn sao? Nhìn tầm thường, không hề giống.
Lạc Thanh Chu vừa đi qua, vừa nói:
- Cánh hoa phía ngoài già, bên trong vẫn là non nớt kiều nộn, hẳn là có thể lấy ra không ít chất lỏng.
Hắn lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, chuẩn bị chờ một lúc dùng đựng U Minh hoa thủy.
Đúng vào lúc này, Đao tỷ đột nhiên quát:
- Cẩn thận!
Lạc Thanh Chu dừng bước, ngưng mắt nhìn về phía trên.
Đao tỷ chỉ vào vị trí bên phải đóa U Minh hoa kia, nói:
- Có một con rắn độc, màu xanh lá.
Nam Cung Mỹ Kiêu một bên lạnh lùng nói:
- Cũng không chỉ một đâu.
Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn lại, trong bụi cỏ bên cạnh, quả nhiên bò hai con rắn độc toàn thân xanh đậm, dài ước chừng hai mét, mảnh như thanh trúc, đang quấn quanh ở cùng một chỗ nhúc nhích.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu đột nhiên đánh tới phía trên đánh một quyền.
Một tiếng sấm nổ vang lên!
Hai đầu rắn độc quấn quanh ở cùng nhau lập tức bị hù “Soạt” một tiếng nhảy vào bụi cỏ, không thấy bóng dáng.
Đồng thời, đóa U Minh hoa màu tím kia cũng đột nhiên lắc lư một cái.
Lập tức, từ trong nhụy hoa có thêm một đầu tiểu xà màu tím chui ra, hốt hoảng mà chạy.
Lạc Thanh Chu nhướng mày:
- Vậy mà ăn vụng nước hoa của ta.
Hắn cẩn thận quan sát bốn phía một phen, đi tới.
Đao tỷ cùng Nam Cung Mỹ Kiêu đi theo.
Ba người đi vào trước đóa U Minh hoa kia, nhìn chằm chằm quan sát một chút, Đao tỷ gật đầu nói:
- Đích thật là U Minh hoa.
Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, lập tức ngồi xuống, mang lên trúc màng thủ sáo mà hắn mua trong tụ bảo các, trực tiếp dùng tay nắm lấy cánh hoa tươi non trong nhụy hoa, nhắm ngay miệng bình sứ, bắt đầu dùng ép ra nước hoa.
Quả nhiên đầy đặn nhiều chất lỏng.
Nước hoa màu tím lập tức chảy thành một đầu dây nhỏ, thuận miệng bình sứ chảy xuôi vào trong.
Phi kiếm dài đại khái khoảng năm tấc.
Chủ yếu vật liệu là Lôi Kích mộc cùng Huyền Thiết tinh, U Minh hoa thủy cũng không cần nhiều.
Cho nên một đóa U Minh hoa tuyệt đối đủ dùng.
Lạc Thanh Chu rất nhanh ép sạch sẽ toàn bộ chất lỏng bên trong cánh hoa U Minh hoa này, một giọt không dư thừa.
Non nửa bình.
Đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, quả nhiên không có bất kỳ hương vị gì.
Vừa cất bình sứ vào túi trữ vật, Đao tỷ đột nhiên biến sắc, hô:
- Các ngươi nghe! m thanh gì?