Hai người một đuổi một chạy, lại là nửa canh giờ.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên dừng lại, thân ảnh lóe lên, nhảy rụng đến trên mặt đất, lập tức “Sưu” một tiếng rút ra roi da bên hông.
Lạc Thanh Chu từ trên đại thụ nhảy xuống dưới, đứng ở trước mặt của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu thở hổn hển, bộ ngực cao vút phập phồng, cắn răng nói:
- Bản tiểu thư suýt nữa quên mất, trên người ngươi căn bản cũng không có vôi phấn! Bản tiểu thư tu vi cao hơn ngươi, trên người còn có mười túi vôi phấn, vì sao muốn sợ ngươi? Hiện tại, bản tiểu thư muốn báo thù rửa nhục.
- Rất tốt!
- Đuổi theo ta!
Lạc Thanh Chu xoay người chạy.
Chờ hắn chạy mấy bước phát hiện không đúng, quay đầu nhìn lại, thiếu nữ cầm roi vừa rồi còn khí thế hùng hổ muốn tìm hắn báo thù rửa nhục sớm đã quay người chạy trối chết, chạy trốn tới nơi xa...
Lạc Thanh Chu: - ...
Quả nhiên, đã lưu lại bóng ma trong lòng?
Thật ra nếu như hắn không có vôi phấn, đối phương không cho hắn cơ hội sử dụng kỹ năng chấn nhiếp thần hồn, hắn căn bản đánh không lại đối phương.
Dù sao chênh lệch một cảnh giới.
Đáng tiếc, vị tiểu biểu tỷ kia đoán chừng hiện tại đã bị hắn nện sợ, không còn có dũng khí cùng hắn động thủ.
Thể hư thì thân thể yếu đuối, hồn hư thì đảm lượng (can đảm) nhỏ.
Ở trước mặt hắn, thần hồn vị tiểu biểu tỷ kia có khả năng mãi mãi cũng sẽ là hư.
Được rồi, đi tìm Đao tỷ.
Hắn tiếp tục đi đến phía trước.
Mới vừa đi một khoảng cách, đột nhiên gặp vị tiểu biểu tỷ kia đang đứng ở dưới một cây đại thụ phía trước nghỉ ngơi, cầm trong tay ấm nước, đang uống nước.
Hắn lập tức thả nhẹ bước chân đi tới.
Mới vừa đi tới chỗ cách đối phương chỉ có xa bốn, năm mét, lập tức biến sắc, hắn đột nhiên quay người, “Oanh” một quyền đánh về phía sau lưng.
- Ầm!
Một quả đấm to lớn vừa hay xuất hiện từ phía sau, hung mãnh đụng vào nắm đấm của hắn.
Một tiếng trầm đục thịt đụng thịt bỗng nhiên vang lên.
Lạc Thanh Chu lập tức cảm thấy toàn thân chấn động, cánh tay tê rần, thân thể không tự chủ được “Vụt vụt vụt” lui lại, nhưng vẫn như cũ không cách nào nhanh chóng tháo bỏ xuống lực lượng khổng lồ truyền đến trên nắm tay, thân thể đột nhiên lui thêm về phía sau, ngã rầm trên mặt đất.
Vừa tiếp xúc mặt đất, hắn đột nhiên xoay người một cái, lại lập tức nhảy dựng lên, hai đầu gối hơi gấp, thân thể hơi cong, da thịt kéo căng, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía người đánh lén từ phía sau lưng.
Trên nắm tay hắn truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt, cúi đầu nhìn lại, sắc mặt biến hóa, màng da toàn bộ mu bàn tay rách ra, đã tràn ra từng tia từng tia máu tươi.
Thực lực của đối phương vậy mà cường đại như thế.
- Phản ứng không tệ, bất quá tu vi, thực sự có chút thấp nha.
Ở phía sau đại thụ, một thanh niên người mặc trang phục màu đen, dáng người thẳng tắp, bộ dáng tuấn lãng đi ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng chung với hắn cùng một chỗ, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nói:
- Nhị biểu ca, ta muốn hắn sống.
- Như ngươi mong muốn.
Thanh niên kia đột nhiên “Vụt” một tiếng lao ra ngoài, đánh ra một quyền, trong không khí lập tức vang lên một tiếng âm bạo chói tai.
Tốc độ quá nhanh.
Lạc Thanh Chu căn bản tới kịp phản ứng, đành phải giao hai tay vào nhau, để nằm ngang ở trước ngực.
- Ầm!
Hắn trực tiếp bị một quyền đánh bay ra ngoài, giống như trước đó hắn đánh bay vị tiểu biểu tỷ kia ra ngoài vậy.
Hắn vừa nặng nề ngã trên đất, một quả đấm to lớn đột nhiên phóng đại trong tầm mắt của hắn.
- Nhị biểu ca! Đừng tổn thương hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên chạy tới hô.
Quyền ảnh to lớn kia đột nhiên co vào thu nhỏ, thu về.
Thanh niên tuấn lãng đứng trước mặt Lạc Thanh Chu, quay đầu, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc mà nhìn nàng nói:
- Ngươi vừa rồi không phải nói, tiểu tử này thường xuyên khi dễ ngươi, đánh ngươi sao? Ta đang chuẩn bị phế hai cánh tay hắn cho ngươi xả giận đây, thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu chạy đến gần, nhìn thiếu niên nằm trên đất một chút, cầm nắm đấm nói:
- Nhị biểu ca, phế đi cánh tay liền không dễ chơi, ta muốn mỗi ngày đều tra tấn hắn. Có thể giúp ta mang hắn về, buộc chặt ở bên trong nhà của ta không?
Thanh niên tuấn lãng: - ? ? ?
- Có thể chứ?
Nam Cung Mỹ Kiêu lần nữa cầu khẩn.
Thanh niên tuấn lãng một mặt khổ sở nói:
- Trong Hắc Mộc lâm đánh người giết người còn chưa tính, sao có thể bắt người về nhà đây? Nơi đó là nội thành, chuyện này phạm pháp. Mà nếu như bị phụ thân và mẫu thân ta biết, ta sẽ bị hai người đánh chết mất.
Nam Cung Mỹ Kiêu thấp giọng nói:
- Sẽ không ai biết, chúng ta vụng trộm đem hắn trở về đi.
Thanh niên tuấn lãng nhíu mày nói:
- Biểu muội, ngươi không phải liền muốn trả thù hắn à, tùy tiện đánh một trận, đánh cho đến tàn phế, hoặc cắt mất đầu lưỡi lỗ tai cái gì của hắn chẳng phải có thể rồi sao? Làm gì còn muốn mang hắn về tra tấn? Ta cảm thấy không cần thiết.