- Như thế lợi cho hắn quá rồi! Ta muốn mỗi ngày tra tấn hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng nói.
Thanh niên tuấn lãng cười khổ nói:
- Đừng mỗi ngày, mấy ngày nữa ngươi sẽ về kinh đô, đến lúc đó ngươi còn thế nào tra tấn hắn? Chẳng lẽ muốn đem hắn chìm giếng?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, nói:
- Ta muốn dẫn hắn cùng một chỗ về kinh đô.
Thanh niên tuấn lãng nghe vậy sững sờ, đang muốn thuyết phục nàng, “Phốc phốc phốc phốc phốc” đột nhiên liên tiếp bột màu trắng rơi vãi mà đến hướng về hai người.
Đồng thời, “Oanh” một tiếng bạo hưởng, một cỗ khí lãng đẩy toàn bộ bột màu trắng về phía hai người.
- Lui lại!
Thanh niên tuấn lãng quát lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, “Ầm ầm” đánh ra hai quyền, lại đột nhiên sinh ra một cơn lốc xoáy, “Bá” một tiếng, lại trong nháy mắt quấn tất cả bột màu trắng đang vẫy ra cho vào trong đó, rơi xuống hết mặt đất.
- Điêu trùng tiểu kỹ.
Hắn hừ lạnh một tiếng, muốn đuổi theo.
Ai ngờ thân ảnh đã chạy đến xa xa đột nhiên hướng về phía trước hô:
- Lạc Ngọc! Lạc công tử! Tần gia Nhị công tử Tần Xuyên ở chỗ này! Mau tới đây!
Vừa nghe lời này, thanh niên tuấn lãng lập tức biến sắc, dừng bước, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn về phía trước.
Thì ra người này chính là Tần gia Nhị công tử Tần Xuyên.
Hôm nay hắn đi ra ngoài tìm yêu thú bổ khí huyết.
Hắn lập tức móc ra một tấm mặt nạ từ trong ngực, đeo ở trên mặt, nói với Nam Cung Mỹ Kiêu bên cạnh:
- Người kia là ai, sao lại nhận biết ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng một mặt mờ mịt:
- Ta cũng không biết, hắn nói hắn gọi Sở Phi Dương, tên hắn hẳn là giả.
Tần Xuyên quyết định thật nhanh, nói:
- Đi, về nhà đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có lại nói tiếp, đi ở phía sau hắn, ánh mắt nhìn về phía rừng cây mà đạo thân ảnh kia chạy trốn đến, cầm chặt nắm đấm, âm thầm cắn răng nói: “Chờ đó, bản tiểu thư nhất định sẽ đem ngươi trói trở về.”
Lạc Thanh Chu trốn ra Hắc Mộc lâm, tìm tới Đao tỷ, mới thở dài một hơi.
Bên trong Hắc Mộc lâm có thể tùy tiện giết người, nhưng ở bên ngoài giết người nếu bị thấy được, đó chính là phạm pháp.
Không nghĩ tới hôm nay Tần nhị ca cũng tới.
Từ lực lượng vừa rồi của đối phương và khí tức đến xem, đoán chừng thấp nhất cũng là cảnh giới Luyện Tạng, cũng có khả năng sớm đã là cảnh giới Võ Sư.
Đối phương hiển nhiên cũng không có ra toàn lực.
Cảm thụ được trên nắm tay và trên hai tay phát ra đau đớn, nội lực bên trong đan hải lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy.
Không được.
Hôm nay hẳn là muốn đột phá, lại gặp một đối thủ không phải là quá mạnh mà là mạnh không hợp thói thường kích thích.
Đao tỷ thấy sắc mặt hắn không đúng, khiêng đao bản rộng đi qua hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Lạc Thanh Chu nắm chặt lại nắm đấm, do dự một chút, đột nhiên nhìn về phía nàng nói:
- Đao tỷ, ta có thể hôn ngươi một cái không?
Đao tỷ: - ? ? ?
Sắc mặt nàng trì trệ, hoài nghi mình nghe lầm:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.
Nàng nắm chặt chuôi đao.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu phát nhiệt, nhưng lần nữa mặt dày nói:
- Đao tỷ, ta muốn hôn ngươi một chút, muốn cắn một chút đầu lưỡi của ngươi, có thể chứ?
- Bạch!
Hàn mang lóe lên, đao bản rộng vác trên vai trực tiếp hung hăng chém tới phía hắn.
- Có thể! Trước hết để cho ta chém đứt đầu của ngươi.
Đao tỷ lập tức gầm thét một tiếng, đao bản rộng trong tay hô hô rung động, nháy mắt đã chém ra hai mươi hai đao hướng về hắn.
Lạc Thanh Chu một bên né tránh, một bên chạy trốn, phía sau lưng lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đao pháp này quá ác quá nhanh, chỉ cần hắn hơi không cẩn thận sẽ bị chặt trúng, tuyệt đối là kết cục đầu một nơi thân một nẻo.
- Vút!
Hắn nhảy lên đại thụ, lấy đại thụ che lấp, bắt đầu bộc phát tiềm lực, kéo căng cơ bắp da thịt, khắp nơi nhảy nhót tránh né.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Đao tỷ nhảy lên đại thụ, một đường chém vào, giận không kìm được.
Hôn một cái còn chưa tính, lại còn muốn cắn đầu lưỡi nàng.
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.
- Răng rắc! Răng rắc!
Đại thụ bốn phía nhao nhao gặp nạn.
Trên mặt đất rất nhanh rơi xuống đầy nhánh cây, có chút cây lớn trực tiếp bị chém thành hai nửa, đổ trên mặt đất.
Lúc này đã chạng vạng tối.
Ngô Khuê, Sở Tiểu Tiểu, Chu Bá Ước không có tìm được yêu thú tay không mà quay về, còn có những võ giả khác đều lần lượt đi ra từ trong rừng cây.
Gặp một màn này, đều vây quanh ở phía ngoài xem náo nhiệt.
Mặt mũi Sở Tiểu Tiểu tràn đầy kinh ngạc nói:
- Sở ca ca làm sao trêu chọc Đao tỷ rồi?
Tự nhiên không có người trả lời nàng.
Tất cả mọi người vừa đi ra, ai cũng không biết tình huống như thế nào.
Lạc Thanh Chu lúc này cảm giác được một cách rõ ràng trong cơ thể có một cỗ lực lượng đang muốn bộc phát ra.