Nam Cung Mỹ Kiêu và Tần Xuyên đeo lên mặt nạ lúc này cũng vội vàng đi ra từ trong rừng cây.
Hai người nhìn thấy nhiều người như vậy vây một chỗ xem náo nhiệt, lúc đầu muốn vội vàng rời đi.
Bất quá Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu nhìn một chút, lập tức dừng bước.
- A, là tiểu tử kia.
Tần Xuyên nhìn thoáng qua, không khỏi bật cười:
- Tiểu tử kia dáng dấp bình thường, tu vi cũng bình thường, làm sao luôn luôn thích trêu chọc nữ hài tử. Vừa trêu chọc ngươi, hiện tại lại trêu chọc người khác, ta thấy hắn chán sống.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu nhìn, híp con ngươi, không tự giác nắm chặt nắm đấm.
Đúng vào lúc này.
Sở Tiểu Tiểu thấy vị Sở ca ca kia đang tràn ngập nguy hiểm, vội vàng la lớn:
- Đao tỷ tỷ! Bên ngoài Hắc Mộc lâm, cấm đánh nhau và giết người! Đây chính là ngươi nói.
Đao tỷ nghe vậy, động tác hơi chậm.
Lạc Thanh Chu lúc này cảm giác được một cách rõ ràng có gì đó ở trong cơ thể đang muốn dâng trào bộc phát, chỗ nào bỏ được để nàng dừng lại, lập tức trong lòng quyết tuyệt, quay đầu lớn tiếng nói:
- Đao tỷ! Ta muốn cắn chân của ngươi.
Dưới cây đám người: - ...
- Bạch!
Đao tỷ lập tức mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, trợn mắt tròn xoe, đột nhiên lần nữa vung đao chém tới, giận dữ nói:
- Đến đây! Nhìn lão nương có đạp chết ngươi hay không.
Đoàn người phía ngoài, gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu xinh đẹp trì trệ, ngón chân đáng yêu được bao ở trong đồ lót tơ màu tím lại không có cảm giác động một chút.
- Bạch!
Đao quang lấp lóe, khí thế hùng hổ.
Cành lá đại thụ bốn phía kêu rên thống khổ, rơi xuống như mưa, bay lả tả.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Đao ảnh trùng điệp, mấy cây đại thụ trực tiếp bị tước mất tán cây “Kẹt kẹt” đổ xuống.
Đám người dưới cây nhao nhao né tránh.
- Tiểu tử kia thật biến thái.
Có người nghị luận.
- Ta cũng muốn...
Có người nhỏ giọng phụ họa.
- Ngươi cũng biến thái.
Có người mắng.
Lập tức, lại có người lắc đầu nói:
- Không phải, không phải. Từ xưa tài tử anh hùng có rất nhiều niềm yêu thích khác người. Mọi người chưa từng nghe à, có thơ nói 【 Lạc phổ cưỡi sóng, vì hơi của ai, bụi nhẹ ngầm sinh, đạp hoa phương kính, loạn đỏ không hại, bước rêu u xây, xanh nhạt không vết 】...
Có người gật đầu tiếp lời nói:
- Sấn ngọc la khan, tiêu tiền như nước, năm ngày không dậy nổi, nhẹ nhàng một đoạn xuân....
Lập tức lại có người phụ họa:
- Ca múa bên trên giường mỹ nhân đến, vớ lưới giày thêu theo từng bước không còn trên người...
Đón lấy, còn có người tiếp lời nói:
- Đôi mắt đẹp sáng như tinh thần, chân ngọc trắng như tuyết...
Lúc này, lại một hán tử ngẩng đầu nhìn Đao tỷ đang ở trên đỉnh đầu vung đao, lớn tiếng nói:
- Các ngươi nói đều là chân nhỏ tiêm tú của các thiên kim tiểu thư, vậy dĩ nhiên là vừa thơm vừa đẹp, thế nhưng Đao tỷ... Nàng mỗi ngày đi đường luyện võ, mang ủng da thật dày, chỉ sợ chân có chút... Thối.
Vừa nghe lời này, mọi người đều im lặng.
- Bạch!
Đao mang lóe lên, lại một cây đại thụ bị chém thành hai nửa.
- Tiểu tử kia không kiên trì nổi, dù sao kém một cảnh giới. Đao tỷ một mực thủ hạ lưu tình, hiện tại đoán chừng muốn bắt đầu chân chính vận dụng đao kỹ.
- A, nhìn tiểu tử kia có chút không đúng.
Lúc này, võ giả tu vi hơi cao, có nhãn lực, đều phát hiện không đúng.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng.
Trên đại thụ, Lạc Thanh Chu đột nhiên dừng bước, không còn chạy trốn, mà trực tiếp đánh tới một quyền đối mặt đao bản rộng đang chém đến.
Một đạo quyền ảnh to lớn xuất hiện.
Đồng thời, khí lãng bộc phát, khí thế mãnh liệt.
- Oanh!
Lưỡi đao và khí lãng quyền ảnh chém vào cùng một chỗ, phát ra âm thanh kim thạch (sắt đá) va chạm, lại vang lên âm thanh nổ đến chói tai, đinh tai nhức óc.
Nhánh cây bốn phía ông ông rung động.
Tóc xanh trên đầu Lạc Thanh Chu bay lên, quần áo phần phật, không lùi mà tiến tới, “Rầm rầm rầm” lại liên tục đánh ra ba quyền.
Đao tỷ vung đao chém, bá đạo hung mãnh, không tránh không né.
Hai người lại đột nhiên đánh lực lượng ngang nhau.
- Tiểu tử kia vậy mà đột phá.
Mặt mũi đám người dưới cây tràn đầy sợ hãi thán phục.
- Thì ra là thế! Tiểu tử kia đoán chừng nhẫn nhịn một bụng khí tức cùng lực lượng xao động, đang không có chỗ phát tiết, cho nên mới cố ý khích giận Đao tỷ, dùng làm công cụ đột phá.
- Đúng là như thế, nếu là mình một người đột phá, đoán chừng còn phải mấy ngày. Có người cầm đao chém hắn, tự nhiên kích phát tất cả tiềm lực cùng lực lượng phản kháng trong cơ thể hắn, cho nên đột phá mau một chút.
- Tuy nói như thế, nhưng ta còn bảo trì ý kiến tiểu tử này là biến thái. Nữ nhân nhiều địa phương có thể cắn như vậy, tại sao phải cắn chân đây? Cắn giày hay bít tất không được sao?
- Ta thấy ngươi mới là biến thái.
Đám người thấy hai người không còn đánh thật tình, Đao tỷ cũng không thật muốn giết người, cảm giác không thú vị, một bên nghị luận, một bên lần lượt tán đi.
Trên cây.
Lạc Thanh Chu lại đánh ra mấy quyền, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, tai thính mắt tinh, thần thanh khí sảng, vội vàng dừng tay, cúi đầu chắp tay nói xin lỗi:
- Đao tỷ, ta nhận lỗi, là miệng ta không tốt.
Cơn giận trong người Đao tỷ còn sót lại chưa tiêu trừng mắt nhìn hắn một chút, không có lại so đo, thu đao, nhảy xuống đại thụ.
Lạc Thanh Chu cũng vội vàng nhảy xuống theo.
Sau khi đột phá, bây giờ cảm thấy thân thể càng thêm nhẹ nhàng, lực lượng càng thêm dồi dào, có thể rõ ràng mà cảm giác được gân và cơ bắp trong cơ thể ẩn chứa lực bộc phát càng cường đại hơn.
Vừa xuống đất, Sở Tiểu Tiểu lập tức chạy tới chúc mừng nói:
- Sở ca ca, chúc mừng ngươi đột phá. Thì ra ngươi và Đao tỷ tỷ không thật sự đang đánh nhau, hại người ta lo lắng đây.
Ngô Khuê cũng đi tới cười nói:
- Sở huynh đệ, chúc mừng.
Chu Bá Ước trầm mặc ít nói do dự một chút, cũng đi tới, chắp tay nói:
- Sở huynh, chúc mừng.
Lạc Thanh Chu nói lời cảm tạ từng người.
Đao tỷ khiêng đao, lạnh mặt nói:
- Đi thôi.
Mấy người đi theo sau lưng nàng ra khỏi rừng cây, lần lượt lên xe ngựa.
...
Phía ngoài, ven đường.
Nam Cung Mỹ Kiêu do dự một chút, nói với Tần Xuyên bên cạnh:
- Nhị biểu ca, ngươi đi trước đi, ta ngồi chiếc xe ngựa này. Miễn cho đến lúc đó bởi vì ta làm ngươi bị bại lộ.
Tần Xuyên giật giật bờ môi, còn chưa kịp nói chuyện, nàng đã nện đôi chân dài bước nhanh rời đi, lên xe ngựa Tụ Bảo các.
Trong xe ngựa.
Lạc Thanh Chu thấy nàng đi lên, trong lòng lập tức xiết chặt, ánh mắt vừa nhìn về phía cửa xe.
Thấy Tần nhị ca cũng không có theo tới, hắn mới thở dài một hơi.
Trong lòng hắn âm thầm tự hỏi.
Tần nhị ca đã lợi hại như vậy, như vậy tu vi và thực lực Lạc Ngọc khẳng định chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, có khả năng thật đã đột phá đến cảnh giới Võ Sư.
Hắn phải càng thêm cố gắng.
Nam Cung Mỹ Kiêu và Đao tỷ ngồi cùng nhau, dựng lên đôi chân dài, hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nào đó đối diện.
Đao tỷ mặt lạnh, ôm đao bản rộng vào trong ngực, cũng lạnh lùng nhìn người nào đó đối diện.
Lạc Thanh Chu đành phải lần nữa xin lỗi Đao tỷ:
- Đao tỷ, là ta không đúng. Ta cũng vì đột phá, chỉ kém một cước, thật có lỗi.
Đao tỷ lạnh lùng thốt:
- Ngoại trừ xin lỗi, ngươi có phải còn hẳn nên nói lời cảm tạ ta hay không?
Lạc Thanh Chu lập tức chắp tay nói:
- Đa tạ Đao tỷ.
Đao tỷ trực tiếp đưa tay:
- Đưa tiền!
Lạc Thanh Chu: - ...
Sở Tiểu Tiểu ở một bên yếu ớt nói:
- Sở ca ca, hẳn là nên, dù sao Đao tỷ từ trước đến nay đều lấy tiền xuất lực. Ngươi vừa rồi đột phá, Đao tỷ thế nhưng bỏ khá nhiều công sức đây.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Đao tỷ cần bao nhiêu tiền?
Hai con ngươi Đao tỷ nhíu lại:
- Chí ít hai trăm.
Trong túi Lạc Thanh Chu cũng chỉ có một trăm kim tệ.
Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ váy tím ngồi bên cạnh nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc đầu đang hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua, sửng sốt một chút, lập tức biến sắc:
- Làm gì?
Âm thanh lại không khỏi phát run.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta hôm nay cứu được ngươi, ngươi lại tìm người ám toán ta, có phải nên đưa ít tiền đền bù hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu thấy ánh mắt của mấy người đều nhìn về mình, lập tức quật cường nói:
- Ngươi nằm mơ! Bản tiểu thư cũng không phải cái túi tiền của ngươi.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lạnh lùng nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.
Trong xe lâm vào yên tĩnh.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường, tiến vào ngoại thành.
Lập tức, lại tiến vào nội thành.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Lạc Thanh Chu đều lạnh lùng nhìn đối diện, không nhúc nhích.
Đến tụ bảo các.
Mấy người Ngô Khuê Chu Bá Ước đều nhìn hai người một chút, lần lượt xuống xe.
Thẳng đến trong xe chỉ còn lại có ba người, Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng mở miệng nói:
- Nhìn ngươi tội nghiệp nhìn bản tiểu thư như thế, bản tiểu thư sinh lòng từ bi, lại bố thí cho ngươi một lần! Một lần cuối cùng.
Lập tức, lấy ra hai trăm kim tệ từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Đao tỷ bên cạnh.
Sau đó khuất nhục đi xuống xe.
- Tiện nhân! Đây là một lần cuối cùng! Nếu có lần sau nữa, bản tiểu thư thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nàng oán hận rời đi.
Đao tỷ thu kim tệ vào, trên mặt lúc này mới có nụ cười nhàn nhạt, nhìn hắn nói:
- Loại đại tiểu thư quý tộc kiêu ngạo này, ngươi lại làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời, rất có bản lĩnh.
Lạc Thanh Chu không nói gì, xuống xe ngựa, tiến vào Tụ Bảo các.
Đi giá sách tìm tới thư tịch có giới thiệu về U Minh hoa, rất cẩn thận nhìn một hồi, xác định mình hái U Minh hoa không sai, yên lòng.
Đang lúc muốn rời đi, Đao tỷ từ bên cạnh đi tới, đưa cho hắn một quyển sách, nói:
- Có thể mua một bản.
Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, nhìn thoáng qua, bìa có vài chữ to: « Chân ngọc tranh minh hoạ ».
- Đao tỷ, ngươi thật hiểu lầm.
Đao tỷ không để ý đến hắn, quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu để sách xuống, lại đi xem quyển sách khác một hồi.
Lúc mặt trời bị núi xanh che khuất một nửa gương mặt, hắn mua một chút mứt quả ở trên đường, qua đường phố, đi vào ngõ hẻm, chuẩn bị trở về phủ.
Khi khoảng cách đến Tần phủ chỉ có một con hẻm nhỏ, hắn vậy mà lại gặp vị tiểu biểu tỷ kia.
Nam Cung Mỹ Kiêu một bộ váy tím, trên chân đẹp thon dài gợi cảm bao vây bởi tất chân màu tím, cao gầy thướt tha đứng ở cửa ngõ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Hiện tại, ngươi còn có lời gì muốn giảo biện? Bản tiểu thư rời đi trước, gần như ở ngoại thành đi vài vòng, còn vào nội thành đi vài vòng, kết quả vẫn phát hiện ngươi đi theo ở phía sau! Nếu như như thế mà còn không gọi là theo dõi, vậy ngươi nói một chút, cái gì gọi là theo dõi?
Lạc Thanh Chu: - ...
Trong hẻm nhỏ lâm vào yên tĩnh.
Một lát sau.
Nam Cung Mỹ Kiêu lần nữa lạnh lùng mở miệng nói:
- Nói đi, ngươi đến cùng muốn thế nào? Cướp tiền hay cướp sắc, ngươi cũng đã cướp, còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn biết bản tiểu thư ở nơi nào, sau đó muốn đi vào ăn bám?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Tại sao không nói chuyện? Bị bản tiểu thư đoán trúng, đúng hay không?
- ...
- Si tâm vọng tưởng!
Lạc Thanh Chu không có trả lời, phất phất tay, xoay người rời đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn nói:
- Không có chút hối cải xấu hổ, ngươi làm những chuyện kia với bản tiểu thư, bản tiểu thư mãi mãi cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, sẽ không quên! Nghĩ dục cầm cố túng* chiếm được niềm vui của bản tiểu thư, ngươi nằm mơ.
*Trong Tam thập lục kế, thì kế thứ 16 mang tên “Dục cầm cố túng”, nghĩa là “muốn bắt, thì hãy thả”.
Lạc Thanh Chu bước nhanh đi ra hẻm nhỏ, lại lượn quanh mấy con đường. Khi trời tối mới trở về đến Tần phủ.
Sau khi ăn cơm tối xong.
Hắn đun nước nóng, về tới gian phòng, lấy tất cả dược thủy luyện gân còn lại, đều nhỏ vào trong nước.
Mặc dù đã tấn thăng đến Luyện Cốt cảnh, nhưng những dược thủy này vẫn như cũ có chút tác dụng, không thể lãng phí.
Nước sạch rất nhanh biến thành màu xanh lá.
Hắn tiến vào trong nước, nhắm mắt dưỡng thần, trong cơ thể vận chuyển nội công tâm pháp.
Dược thủy màu xanh lá trong nước rất nhanh bị hấp thu sạch sẽ.
Rất kỳ quái.
Hắn cảm giác nội lực bên trong đan hải lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy, năng lượng bên trong từng huyệt khiếu cũng bắt đầu xao động bất an.
Loại cảm giác này rất quen thuộc.
Trong mấy ngày này đột phá đến Luyện Cốt cảnh, thân thể đều loại phản ứng này.
Chẳng lẽ...
Hắn lại sắp đột phá rồi?
Làm sao có thể nhanh như vậy?
Hắn đột nhiên lại suy nghĩ linh dược Nhật Nguyệt bảo kính biến dị, lại nghĩ tới đoạn này thời gian đột nhiên tăng vọt lực lượng và tinh thần lực.
Hắn đã sớm suy đoán tinh thần lực cường đại có thể sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cùng tốc độ luyện thể.
Chẳng lẽ cũng có quan hệ với thần hồn tấn cấp?
Hắn quyết định hai ngày nay lại tiếp tục sử dụng linh dịch đen như mực và linh dịch xanh đậm.
Nếu như còn có thể tiếp tục đột phá đến Luyện Tạng cảnh, tự nhiên càng tốt hơn!
Tiểu Điệp ở phía sau giúp hắn đấm lưng, vẫn như cũ đưa cổ, mở to hai mắt len lén nhìn trong nước, nói khẽ:
- Công tử, người đêm nay có đi ra ngoài không? Nô tỳ đêm nay muốn... Muốn luyện tập nhạc khí.
Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tiếng Châu nhi vang lên ở ngoài cửa:
- Tiểu Điệp, công tử nhà ngươi có ở đây không?
Tiểu Điệp vội vàng đi ra ngoài mở cửa, nói:
- Công tử đang tắm, Châu nhi tỷ tỷ, có chuyện gì không?
Châu nhi nhìn trong tiểu viện một chút, nói:
- Tiểu thư nhà ta bảo cô gia đi tới một chuyến, biểu tiểu thư và Nhị công tử đều ở nơi đó, phu nhân cũng đi qua. Còn chuyện gì, ta cũng không biết.
Lạc Thanh Chu ở trong phòng nghe thấy thế, lập tức đi ra khỏi trong thùng tắm, lau khô thân thể, mặc vào nho bào rộng rãi, đi ra ngoài.
Nhiều người như vậy tề tụ ở chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó, chẳng lẽ có đại sự gì sắp xảy ra?
Mai Hương uyển.
Dưới mái hiên, rất nhiều nha hoàn ma ma cầm đèn lồng trong tay đang đứng đấy.
Trong phòng khách.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt nghiêm túc ngồi ở chủ vị, đang nói chuyện cùng Nam Cung Mỹ Kiêu bên cạnh.
Tần nhị tiểu thư ngồi ở một bên, trầm mặc im ắng.