Chu Bá Ước cũng ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Đao tỷ trầm mặc một chút, nhìn về phía người nào đó nói:
- Sở Phi Dương, hắn vừa rồi lại đột phá, hiện tại đã tấn cấp đến Luyện Tạng cảnh giới.
- ....
Mấy người lập tức chấn động trong lòng, cứng họng.
Bên cạnh xe ngựa lập tức lâm vào yên tĩnh cùng trầm mặc thật lâu.
- Được rồi, mọi người nên lên xe trở về thành.
Không biết qua bao lâu, Hứa Thất ở trên xe ngựa hô một tiếng.
Mấy người lần lượt lên xe.
Lúc Sở Tiểu Tiểu lên xe lẩm bẩm một câu:
- Làm sao nhanh như vậy... Mới đó thế mà lại hơn người ta hai cấp...
Trong xe, mọi người vẫn như cũ trầm mặc.
Mắt thấy người bình thường vẫn hay đi chung với mình thậm chí còn không bằng mình, ngắn ngủi hai ngày, đột nhiên đã cao hơn mình một cấp độ, thậm chí cao hơn hai cấp độ, trong lòng ai sẽ dễ chịu?
- Không đợi Thiên Đao tỷ tỷ kia sao? Hôm nay quên hỏi tên nàng.
Tâm tính Sở Tiểu Tiểu rất tốt, rất nhanh đã khôi phục lại.
Đao tỷ vén rèm, nhìn bên ngoài một cái nói:
- Đã đến giờ, không đợi.
Xe ngựa nhanh chóng chạy tới giao lộ.
Không khí trong buồng xe rất kỳ quái.
Đương nhiên, Lạc Thanh Chu cảm giác tư thế ngồi của bọn hắn hôm nay cũng rất kỳ quái.
Ngoại trừ Sở Tiểu Tiểu vẫn như cũ tùy tiện đưa một đôi chân nhỏ ngắn ra, Đao tỷ vẫn như cũ uốn chân hướng vào trong, núp hai cái chân ở dưới mặt váy, ngay cả Ngô Khuê và Chu Bá Ước hai đại nam nhân vậy mà cũng để chân ở dưới y phục...
Lạc Thanh Chu lập tức im lặng.
Đao tỷ sợ cũng coi như thôi, dù sao hắn hôm qua nói qua muốn cắn chân của nàng.
Thế nhưng là hai tên nam nhân này sợ cái gì?
Cho dù hắn có biến thái cũng sẽ không động đến chân thúi to đùng của bọn hắn.
Ọe ——
Ngẫm lại đều muốn nôn mửa.
Một đường không nói chuyện.
Đến cửa ra vào Tụ Bảo các, mấy người lần lượt xuống xe ngựa, lúc chuẩn bị tách ra, Sở Tiểu Tiểu đột nhiên hỏi:
- Sở ca ca, ngươi bây giờ đã là Luyện Tạng cảnh, về sau sẽ còn cùng chúng ta đi làm nhiệm vụ sao?
Ánh mắt Đao tỷ cũng nhìn về phía hắn.
Lẽ ra võ giả cảnh giới này có thể đi tìm lĩnh đội cùng đoàn đội cao cấp hơn, có thể trực tiếp đi theo đám bọn hắn tiến vào địa phương yêu thú càng nhiều.
Ngô Khuê cùng Chu Bá Ước cũng nhìn lại.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên sẽ, chỉ cần ra vào thành trì thuận tiện là được, mà giá cả của Tụ Bảo các cũng không quá đắt. Chủ yếu hơn chính là...
Hắn nhìn về phía nữ tử tóc bạc khiêng đại đao bên cạnh nói:
- Đao tỷ là người tốt, ta tín nhiệm Đao tỷ.
Đao tỷ đối mặt với ánh mắt của hắn, đầu ngón chân bên trong giày lại bất giác khẩn trương rụt rụt, hừ lạnh:
- Vuốt mông ngựa vô dụng, ta chỉ nhìn tiền.
Lạc Thanh Chu cười cười, không có nói tiếp.
Mấy người lần lượt rời đi.
Lạc Thanh Chu đi theo Đao tỷ tiến vào Tụ Bảo các, đi trước trên lầu tốn hao một ngàn kim tệ mua hai bình dược thủy Luyện Tạng, sau đó xuống lầu một, nhìn một ít sách, đi qua lại ở giữa từng giá sách trong chốc lát.
Lúc đang muốn rời đi, Đao tỷ cầm trong tay một quyển sách, từ bên cạnh đi tới, lập tức đưa sách trong tay tới trước mặt hắn nói:
- Là đang tìm nó sao?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, tiếp nhận sách, nhìn về phía trang bìa.
Trang bìa dùng màu vẽ ra một bàn chân nhỏ tiểu xảo linh lung, phi thường chân thật, bàn chân rất trắng, móng chân đỏ đỏ, trên đó viết mấy chữ vô cùng quen thuộc chữ: « Chân ngọc tranh minh hoạ (hai) ».
Lạc Thanh Chu: - ...
- Đao tỷ, ngươi hiểu lầm, ta chỉ ở chỗ này tùy tiện nhìn, không có....
Đao tỷ không có nghe hắn giải thích, đã quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, tiện tay đặt quyển sách trong tay lên giá sách bên cạnh, lại đi chỗ khác một hồi.
Không bao lâu, hắn đi ra tụ bảo các.
Đao tỷ từ trên lầu đi xuống, đi tới chỗ giá sách kia, nhìn một chút, quả nhiên không có.
Lạc Thanh Chu ở trên đường mua mấy xâu mứt quả, đang muốn trở về, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía đường đi cùng hẻm nhỏ trước mặt, nghĩ nghĩ, nói thầm: “Sẽ không lại trùng hợp gặp được nàng chứ?”
Được rồi, lại đi dạo một hồi.
Lại ở đi dạo trên đường một hồi.
Sau khi màn đêm sắp bao phủ, hắn xuyên qua hẻm nhỏ đi tắt trở về.
Ai ngờ vừa muốn ra ngoài từ một đầu hẻm nhỏ, đột nhiên thấy nơi đầu hẻm vậy mà xuất hiện đạo thân ảnh quen thuộc.
Một bộ váy tím, môi đỏ như lửa, tư thái cao gầy yểu điệu, lồi lõm chập trùng, bộ dáng kiều diễm lãnh ngạo, ở giữa eo nhỏ nhắn quấn quanh một đầu roi da màu đen, chân đẹp thon dài thẳng tắp được tất chân màu tím bao vây, gợi cảm chọc người.
- Hôm nay còn muốn giảo biện?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn nói: