- Đêm nay bản tiểu thư trở về, thế nhưng dạo qua nội thành một vòng lại một vòng, còn đi trà lâu ngồi một hồi, chờ trời sắp tối mới trở về, thế nhưng lại còn bị ngươi theo dõi. Sở Phi Dương, ngươi đến cùng có mục đích gì, nói thẳng ra đi, không cần lại rẽ cong ngõ cụt (giảo biện).
Lạc Thanh Chu: - ....
Hắn vẫn không có nói chuyện, quay người muốn rời khỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nói:
- Ngươi hôm nay còn không có hỏi tên ta.
Lạc Thanh Chu đành phải dừng bước lại, quay đầu hỏi:
- Cô nương hôm nay tên gọi là gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, trầm mặc một hồi, nói:
- Ta họ Nam Cung...
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia kinh ngạc, hôm nay vậy mà nói thật.
- Nha.
Hắn “A” một tiếng, chuẩn bị rời đi.
Sau lưng lần nữa truyền đến giọng nói của nàng:
- Sở Phi Dương, bản tiểu thư về sau sẽ không đi Hắc Mộc lâm nữa.
Lạc Thanh Chu nói: - Nha.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nói:
- Sở Phi Dương! Ngươi khi dễ bản tiểu thư lâu như vậy, trong lòng ngươi có hổ thẹn?
Lạc Thanh Chu quay đầu nói:
- Có một chút như vậy.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn mắt hắn:
- Ta sắp về kinh đô, về sau có khả năng sẽ không tới nơi này nữa. Mà thù hận với ngươi, bản tiểu thư mãi mãi cũng sẽ không quên. Nếu như về sau...
Nàng trầm mặc một chút, nói:
- Hẳn không có sau đó.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một hồi, chân thành mà nói:
- Nam Cung tiểu thư, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
Màn đêm buông xuống.
Một vòng trăng bạc thăng lên giữa không trung.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục ở lâu, phất phất tay, chuẩn bị rời đi.
Hắn đêm nay còn có rất nhiều chuyện.
Muốn trở về ngâm trong bồn tắm, muốn đi đại tiểu thư nơi đó nhìn, còn muốn đi đưa thuốc cho nhị tiểu thư.
Trời tối người yên, còn muốn đi Uyên Ương lâu gặp gỡ Đại, Tiểu Nguyệt.
Nghĩ đến phi kiếm của hắn có thể đã được luyện chế thành công, trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn, chờ mong.
Mới vừa đi được một khoảng cách, sau lưng đột nhiên lại truyền đến giọng nói của Nam Cung Mỹ Kiêu:
- Sở Phi Dương! Ngươi về sau có đi kinh đô không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Sẽ không.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn nhanh chóng biến mất ở cuối hẻm phía xa, đứng yên thật lâu, cúi thấp đầu, quay người rời đi, miệng thấp giọng thì thào:
- Kia... Cũng không thấy nữa....
…
Trong tiểu viện.
Tiểu Điệp đang thu quần áo phơi ở bên ngoài.
Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, hắn lên tiếng chào hỏi nàng, rồi vào thẳng phòng.
Trước lấy ra Nhật Nguyệt bảo kính từ trong túi trữ vật, lật mặt khảm nạm ánh trăng hướng lên, đặt ở trên bàn sách, hứng ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tiếp đó.
Lại lấy ra Giám Võ thạch từ trong túi trữ vật, giữ ở trong lòng bàn tay, xem xét số liệu sau khi tấn cấp.
Đưa vào nội lực, trị số hiển hiện.
【 Lực lượng: 6000 】
【 Tốc độ: 100 】
【 Kháng kích đả lực: 2000 】
【 Tinh thần lực: 200 】
Tất cả số liệu đều tăng trưởng trên diện rộng.
Lực lượng tăng hẳn lên hai ngàn.
Tốc độ từ năm mươi tăng trưởng đến một trăm.
Thực lực tiến vào cảnh giới Luyện Tạng hiển nhiên đạt được tăng lên trên diện rộng.
Đoán chừng hắn hiện tại đánh ra một quyền, võ giả cảnh giới Luyện Gân sẽ chết ngay.
Mà hai ngày trước, hắn cũng mới chỉ là võ giả Luyện Gân cảnh.
Thời gian hai ngày ngắn ngủi, hắn vượt liên tiếp hai cấp, không chỉ có vượt qua dự kiến của mấy người Đao tỷ, cũng vượt quá dự kiến của chính hắn.
Hắn nhìn về phía Nhật Nguyệt bảo kính trên bàn sách trước cửa sổ, âm thầm nghi hoặc, loại bảo vật nghịch thiên này sao lại xuất hiện tại đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển?
Đáy hồ cất giấu mật đạo thạch thất, đến cùng ẩn giấu đi bí mật gì?
Trong động có nhiều hài cốt yêu thú như vậy, lại xảy ra chuyện gì?
Bảo kính và tấm mặt nạ kia có thể đều là từ trong mật đạo lòng đất nổi lên hay không?
Xem ra bên trong Tần phủ còn cất giấu không ít bí mật.
Nguyệt Vũ nói tới Tần phủ có bảo tàng, rất có thể là thật.
Những chuyện này, vị nhạc phụ đại nhân kia của hắn hẳn là đều biết?
Hay là nói, ngay cả hắn là gia chủ đều mơ mơ màng màng?
Trong lòng Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi hoặc.
Hắn quyết định thừa dịp ngày mai đi đáy hồ tu luyện tiếp tục mở đường.
Nếu như có thể thành công mở ra đầu thông đạo kia, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì.
Luyện Tạng không cần ra ngoài.
Chỉ dùng tâm pháp tu luyện, hô hấp thổ nạp, vận động dữ dội, khống chế nhịp tim huyết dịch nội tạng các loại, tăng thêm ngâm dược thủy, chậm rãi rèn luyện ngũ tạng lục phủ.
Cửa này cần thời gian dài hơn rất nhiều, đột phá cũng khó khăn hơn nhiều.
Rất nhiều võ giả cuối cùng cả đời đều kẹt ở chỗ này, mãi cho đến chết.
Sau khi đột phá Luyện Tạng chính là Võ Sư.