Bởi vì Nội Tạng chất biến, thoát thai hoán cốt, không chỉ có thực lực tăng cường mức độ lớn, tuổi thọ cũng sẽ gia tăng đến khoảng chừng một trăm năm mươi tuổi.
Người có nội tạng cường hãn, thậm chí có thể sống đến hai trăm tuổi.
Cho nên mới sẽ có nhiều võ giả tre già măng mọc không sợ nguy hiểm tính mạng, bôn ba khắp nơi, tìm kiếm tài nguyên tu luyện, liều mạng tu luyện.
Không có người nào không muốn sống càng lâu.
Lạc Thanh Chu đương nhiên cũng muốn.
Cho nên, hắn phải tiếp tục cố gắng tu luyện, leo lên chỗ càng cao hơn.
- Công tử, nô tỳ có thể vào không?
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Tiểu Điệp.
Lạc Thanh Chu thu hồi Giám Võ thạch, đi qua mở cửa phòng nói:
- Vào đi.
Tiểu Điệp sắp xếp xong quần áo sạch, chỉnh tề đặt ở trong tủ treo quần áo của hắn, sau đó nói:
- Công tử, vừa rồi Châu nhi tỷ tỷ có tới qua, nàng nói để công tử ban đêm đi qua một chuyến, không nói chuyện gì.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, chẳng lẽ nhị tiểu thư lại ho khan?
Tiểu Điệp đi phòng bếp, hâm nóng đồ ăn.
Lúc Lạc Thanh Chu ra ngoài ăn cơm, để nàng nấu nhanh nước nóng.
Hắn hôm nay giết người, nhất định phải tắm rửa mới có thể đi gặp nhị tiểu thư, nếu không trên người mang theo sát khí, sợ rằng sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể nhu nhược của thiếu nữ kia.
Cơm nước xong xuôi, vào nhà ngâm trong bồn tắm.
Nhỏ một giọt dược thủy luyện tạng màu đỏ hồng vào trong thùng tắm, nước sạch trong thùng lập tức biến thành màu đỏ, giống như máu tươi.
Lạc Thanh Chu cởi sạch quần áo, tiến vào trong thùng, chìm vào trong nước, nhắm mắt vận chuyển nội lực, nhanh chóng hấp thu.
Tiểu Điệp cầm khăn mặt tiến đến giúp hắn chà lưng, trong lúc vô tình nhìn trong thùng một chút, lập tức giật nảy mình:
- Công tử, ngươi chảy máu.
Lạc Thanh Chu mở to mắt, im lặng nói:
- Là dược thủy. Ta cũng không phải nữ tử, nào có thể có chảy ra nhiều máu như vậy.
Tiểu Điệp lập tức trì trệ, hơi há ra miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ “Bá” một cái đỏ lên, ngượng ngùng hỏi:
- Công tử, người... Làm sao người biết nữ tử đổ máu? Người... Người xem qua nô tỳ sao?
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, không có lại để ý đến nàng.
Tiểu Điệp vểnh vểnh miệng, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Thì ra công tử thường xuyên xem trộm người ta.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt xoa xoa thân thể nói:
- Ở đâu thường xuyên, rõ ràng là mỗi ngày.
Hắn ngược lại không có nói sai.
Mỗi đêm thần hồn xuất khiếu đều sẽ đi nhìn lén nàng một chút.
- A...
Tiểu nha đầu hoa dung thất sắc.
Tắm rửa xong.
Lạc Thanh Chu đổi một thân nho bào rộng rãi sạch sẽ, ra cửa, đi đến Mai Hương Uyển.
Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, vốn định đi vào chào hỏi, thế nhưng cửa sân vậy mà đã khóa.
Chẳng lẽ cũng đi Tần nhị tiểu thư nơi đó?
Hắn bước nhanh đi tới Mai Hương Uyển, trong đầu nghĩ đến lời tối hôm qua nói với Tần đại tiểu thư, không biết đối phương phải chăng nghe rõ.
Đợi đến khi đi vào Mai Hương Uyển, phát hiện Tần đại tiểu thư cũng không ở chỗ này.
Châu nhi cầm phi đao trong tay đang luyện phi đao trong đình viện, nhìn thấy hắn vội vàng thu hồi phi đao nói:
- Cô gia, vào nhanh đi, tiểu thư vừa rồi lại ho khan.
Thần sắc Lạc Thanh Chu cứng lại, bước nhanh vào phòng.
Thu nhi mới đi ra từ trong thư phòng, thấy hắn tiến đến, vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, giúp hắn cởi bỏ giày, thấp giọng nói:
- Cô gia, tiểu thư đang ở trên giường đọc sách, ho khan mấy tiếng, không chịu uống thuốc, cũng không chịu nghỉ ngơi, người đi vào khuyên nhủ đi.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vào phòng.
Trong phòng, nhiệt khí vờn quanh.
Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi ở bên trên giường mỹ nhân, nghiêm túc nhìn sách trong tay.
Nàng có chút cau mày, tựa hồ đang nghiêm túc tự hỏi cái gì, cũng không phát giác hắn đi vào.
- Nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nhẹ giọng gọi một tiếng, đi tới.
Tần Vi Mặc lập tức tỉnh hồn, quay đầu nhìn hắn, trong con ngươi đột nhiên có thêm một tia sáng ngời, bên trên gương mặt thanh lệ hơi tái nhợt lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Tỷ phu, ngươi đã đến... Mau lên đây.
Lạc Thanh Chu đi tới, đứng ở trước mặt của nàng nói:
- Nhị tiểu thư, có phải lại ho khan hay không? Nghiêm trọng không?
Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu, ôn nhu nói:
- Không nghiêm trọng, chỉ ho khan vài tiếng, không có ho ra máu. Tỷ phu, không cần lo lắng.
Lạc Thanh Chu lấy ra một bình sứ nhỏ trắng noãn từ trong ngực, mở ra nắp bình, nói khẽ:
- Nhị tiểu thư, đưa tay.
Tần Vi Mặc nghe lời đưa ra hai cánh tay ngọc tuyết trắng, mở ra lòng bàn tay, để ở trước mặt hắn, cười nói:
- Tỷ phu, đêm nay có thời gian không?
Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí đổ một giọt linh dịch từ bên trong bình sứ vào trong lòng bàn tay của nàng, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Nhị tiểu thư, hôm nay thuốc này khác biệt lần trước, có khả năng dược hiệu sẽ càng thêm mãnh liệt. Một khi cảm thấy thân thể không thoải mái, nhất định phải nói với ta, ngàn vạn không thể nhịn.