Rừng trúc trong Nguyệt Dạ Thính Vũ, Lạc Thanh Chu trần trụi mồ hôi đầm đìa đang luyện Bôn Lôi Quyền, đánh tới cuối cùng, trên nắm tay ẩn ẩn xuất hiện một tia phong lôi.
Bốn phía lá trúc rơi xuống, bay lả tả.
Trên mặt đất từng mảnh từng mảnh lá trúc khô héo theo vòng khí lưu phía dưới xoáy quanh theo cước bộ của hắn.
"Oanh!"
Lạc Thanh Chu đánh ra một quyền, đánh lên một cây đại thụ bên cạnh.
Vỏ cây đã nát bấy, đột nhiên chấn động, dưới vỏ cây chất gỗ màu trắng như ẩn như hiện "Két" một tiếng, nứt ra mấy khe hở.
Một quyền này nếu là đánh lên người bình thường, tuyệt đối là xương cốt đứt gãy, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Lạc Thanh Chu thu công, rất hài lòng với tiến độ tu luyện hiện tại.
Hắn cuối cùng cũng có thể tự hào nói với mình, hắn không còn là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, ngay cả một thùng nước đều xách không nổi!
Sắc trời đã tối.
Đơn giản tắm rửa sạch sẽ trong hồ nước một chút, hắn mặc quần áo, rời khỏi nơi này.
Sau khi hắn rời đi không lâu sau, trên cành cây đại thụ nào đó trong rừng trúc, chỗ vừa mới bị hắn nện một quyền, vỏ cây vẫn như cũ bong ra từng sợi, nhưng bề mặt thịt gỗ bên trong lại biến cháy đen...
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp đang xếp quần áo, thấy hắn trở về, vội vàng nói:
- Công tử, xế chiều hôm nay nô tỳ đụng phải nha hoàn Châu nhi của Nhị tiểu thư. Châu nhi để nô tỳ trở về nói cho công tử một tiếng, đêm nay Nhị tiểu thư hẹn bằng hữu, muốn đi Thưởng Nguyệt lâu, muốn mời công tử cùng đi.
- Châu nhi còn nói, nếu công tử không muốn, nàng sẽ đi tìm đại tiểu thư cáo trạng.
Lạc Thanh Chu nghe vậy nhíu nhíu mày lại:
- Sao nàng không tự mình đến nói với ta?
Tiểu Điệp bất đắc dĩ nói:
- Châu nhi nói công tử lần trước trước mặt nhiều người như vậy, cự tuyệt tiểu thư nhà nàng, nàng mới không muốn nói chuyện với công tử đâu, nàng nói nàng nhìn thấy công tử đều tức giận.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Vậy ngươi đi nói với nàng, đêm nay ta lại cự tuyệt.
Tiểu Điệp:
- ...
Tiểu Điệp không dám đi nói.
Trời vừa tối, Châu nhi đã khí thế hung hăng tự mình tìm tới.
Lạc Thanh Chu đang đọc sách trước cửa sổ.
Tiểu Điệp trốn ở trong phòng thêu hoa.
Châu nhi đi vào tiểu viện liền lớn tiếng hét lên:
- Tiểu Điệp, công tử nhà ngươi nói như thế nào? Nhị tiểu thư đã chuẩn bị ra cửa.
Nàng đứng ở tiểu viện, rõ ràng đã thấy Lạc Thanh Chu ngồi trước cửa sổ, lại cố ý làm lơ, không nhìn hắn, cũng không để ý tới hắn, chỉ nói chuyện với Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp đành phải từ trong nhà ra, lúng túng nói:
- Châu nhi tỷ tỷ, công tử nhà ta người... người không có thời gian, người muốn đọc sách.
Châu nhi nghe xong, lập tức xụ mặt xuống, lườm cái tên gia hỏa ngồi trước cửa sổ một chút, tức giận nói:
- Lúc nào không thể đọc sách? Cả ngày ở trong phòng đọc, sớm muộn cũng đọc tới ngốc. Nhị tiểu thư nhà ta chưa từng chủ động mời người khác, hi vọng người nào đó đừng không biết điều!
Tiểu Điệp nhìn ‘người nào đó’ một chút, không dám lên tiếng.
Lạc Thanh Chu đành phải để sách xuống, nhìn tiểu nha đầu trong tiểu viện nói:
- Lần trước ta đã nói với Nhị tiểu thư, ta say sóng, cho nên không đi được, phiền Châu nhi cô nương thay ta nói với Nhị tiểu thư một tiếng.
- Hừ, chính ngươi đi nói!
Châu nhi lập tức xoay người, giận đùng đùng đi ra ngoài, cả giận nói:
- Ta đi tìm đại tiểu thư!
Dứt lời, ra cửa, căm giận đi cáo trạng.
Vẻ mặt Tiểu Điệp tràn đầy lo âu đi tới trước cửa sổ nói:
- Công tử, sao lại không đi? Tất cả mọi người đều nói Nhị tiểu thư rất tốt, người sao cứ luôn cự tuyệt người ta? nếu Đại tiểu thư biết, sẽ tức giận.
Lạc Thanh Chu lật sách nói:
- Đại tiểu thư làm sao có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này tức giận, Nhị tiểu thư mời ta cũng chỉ là thuận miệng nói, ta có đi hay không nàng đều không để ý. Nha đầu kia chính là chuyện bé xé ra to, không cần để ý nàng.
Tiểu Điệp thở dài một hơi nói:
- Chỉ sợ tất cả mọi người ở sau lưng nói xấu công tử đó.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vẫn là câu nói kia, người khác nhiều chuyện cứ kệ họ, cứ để bọn họ nói, ta cũng không mất miếng thịt nào.
Tiểu Điệp rất hiếu kỳ nói:
- Vậy tại sao công tử không đi? Công tử rõ ràng không say sóng.
Lạc Thanh Chu giơ tay lên lật một trang:
- Ta muốn đọc sách.
Tiểu Điệp thấy hắn thực sự không muốn đi, đành phải coi như thôi:
- Được rồi, vậy công tử đọc sách đi, nô tỳ không quấy rầy người.
Nàng về đến phòng tiếp tục thêu hoa.
Chẳng được bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền giọng Bách Linh thanh thúy:
- Cô gia có nhà không?
Lạc Thanh Chu đầu cũng không quay, đáp:
- Không có.
Tiểu Điệp vội vàng từ trong nhà chạy ra, nói:
- Bách Linh tỷ tỷ, công tử có.
Tiểu nha đầu trong lòng âm thầm nói thầm, công tử thật là ngốc, không đi còn muốn đáp lại, quả nhiên không thể cả ngày ở trong phòng đọc sách.
Bách Linh "Phốc phốc" cười một tiếng, mặc một thân váy màu hồng, thanh tú động lòng người đi vào.