- Cô gia, còn đang giận ta sao?
Nàng đi tới trước cửa sổ, cười mỉm hỏi thăm.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu kỳ quái nhìn nàng:
- Sao ta phải giận Bách Linh cô nương?
Bách Linh cười nói:
- Bởi vì cô gia muốn ta làm nha đầu thông phòng cho cô gia, ta không đồng ý, cô gia chẳng lẽ không tức giận sao
Tiểu Điệp bên cạnh mở to hai mắt.
Lạc Thanh Chu không có tiếp tục đề tài này:
- Bách Linh cô nương tối nay tới có chuyện gì không?
Bách Linh nhíu mày:
- Đương nhiên có chuyện, Châu nhi đi tìm tiểu thư nhà ta cáo trạng, nói cô gia không biết điều, bất kính tiểu thư nhà nàng, để tiểu thư nhà ta trừng phạt cô gia.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sau đó thì sao?
Bách Linh nhún vai một cái nói:
- Sau đó ta tới thôi, tiểu thư nhà ta mới sẽ không quản loại chuyện này đâu.
Lạc Thanh Chu không nói gì, chờ nàng nói tiếp.
Bách Linh nói:
- Ta tới khuyên cô gia, Nhị tiểu thư thật vất vả ra ngoài một lần, người thích thơ hay ca từ, cho nên mới mời cô gia, hi vọng cô gia có thể đi bồi Nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu giơ sách trong tay lên:
- Ta muốn xem sách, còn có, ta say sóng.
Bách Linh nũng nịu nhẹ giọng nói:
- Ta biết cô gia sẽ nói như vậy mà. Cho nên khi ta tới, còn tìm tiểu thư mượn một vật, cô gia nhìn nhất định sẽ đáp ứng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu lật sách:
- Thật có lỗi, cho dù là đại tiểu thư đến, nếu như ta không muốn đi, thì sẽ không đi.
Trong mắt Bách Linh lộ ra vẻ giảo hoạt, quay đầu, hướng cửa nói:
- Thiền Thiền, ngươi nghe cô gia vừa mới nói gì không?
Cửa ra vào đột nhiên đi ra một bóng người băng lãnh ôm bảo kiếm.
Ánh trăng như nước, chiếu xuống thân ảnh mặc váy xanh nhạt dài, dung nhan xinh đẹp lại băng lãnh như sương, phảng phất phủ thêm một tầng lụa mỏng màu ánh trăng, có một loại vẻ đẹp như đến từ Nguyệt cung thanh lãnh.
Nàng đứng trong tiểu viện, xinh đẹp như hoa, lạnh như tuyết, mắt như kiếm.
Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu cảm giác nhiệt độ không khí trong phòng bỗng nhiên hạ xuống.
Rõ ràng chỉ có ánh trăng nhu hòa chiếu vào, nhưng hắn lại cảm giác cổ hơi ngứa.
Bách Linh cười nhìn hắn nói:
- Cô gia, ngươi vừa mới nói câu kia, ta không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa không?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đứng lên cất sách, đi ra phòng.
Tiểu Điệp đứng ở cửa ra vào sửng sốt một chút, hỏi:
- Công tử, người... Người đi đâu?
Lạc Thanh Chu dừng ở tiểu viện, ngẩng đầu nhìn một chút trên trời trăng tròn:
- Đêm nay ánh trăng không tệ, khó trách Nhị tiểu thư muốn đi Thưởng Nguyệt lâu, ta cũng đi xem một chút.
Tiểu Điệp:
- ...
Bách Linh nụ cười như hoa:
- Cô gia không đọc sách sao?
Lạc Thanh Chu nhìn mặt trăng, vẫn không để ý tới nàng.
Bách Linh vừa cười nói:
- Cô gia không say sóng sao?
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng nói:
- Ngẫu nhiên choáng, bất quá đêm nay hẳn là sẽ không choáng.
- Tại sao vậy?
Bách Linh hiếu kỳ nói.
Lạc Thanh Chu ánh mắt lấp lóe, nhìn chằm chằm mắt của nàng nói:
- Bởi vì có một vị cô nương nào đó ở đây, ánh mắt và tâm của ta đều sẽ bị nàng hấp dẫn, ta sẽ say nàng, đương nhiên sẽ không say sóng.
Bách Linh có chút ngơ ngác một chút, nụ cười trên mặt hơi thu liễm, sâu trong mắt bởi vì câu tỏ tình đột ngột này mà có chút thất thần, đang muốn nói chuyện, nhưng lại nghe hắn nói:
- Hạ Thiền cô nương, thật có lỗi, không phải ta không nhìn ngươi, mà là ngươi quá đẹp, so với ánh trăng còn đẹp hơn, ta sợ say ngươi, cho nên không dám nhìn ngươi.
Bách Linh:
- ...
Hạ Thiền:
- ...
Không khí đột nhiên lại rất yên tĩnh.
Tiểu Điệp đứng ở cửa ra vào, miệng nhỏ há ra, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Lá gan công tử thật lớn...
Còn có, công tử sao có thể tỏ tình dễ nghe như vậy chứ?
Mặc dù là vuốt mông ngựa, nhưng là cái mông ngựa này vuốt cũng quá dễ nghe đi, cô nương nào chịu được chứ?.
- Hừ.
Dưới ánh trăng trong tiểu viện, đạo thân ảnh băng lãnh hạ kiếm trong ngực xuống nắm chặt trong tay, trong mắt đầy tràn sát khí.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm đôi mắt băng lãnh, trực tiếp đối mặt với nàng.
Lần thăm dò này, cuối cùng cũng có phản ứng!
Hắn rốt cục nghe được trong lòng thiếu nữ băng lãnh này rồi.
Mặc dù không có tác dụng gì.
- A, gia hỏa này đang ghẹo ta sao? Muốn chết!
Chỉ một câu như vậy.
Lạc Thanh Chu lại quay đầu, nhìn về phía Bách Linh bên cạnh mặt tràn đầy ngạc nhiên, khóe miệng có chút co giật.
Vậy mà cũng nghe được tiếng lòng của nàng!
- Rất muốn bổ nhào qua cắn chết tên bại hoại này...
Mặc dù câu nói này đối với Lạc Thanh Chu mà nói cũng không có tác dụng gì, nhưng ít ra đã chứng minh hắn có thể nghe thấy tiếng lòng hai mỹ thiếu nữ này.
Cho nên vừa rồi mạo hiểm thăm dò, đều đáng giá.
Đương nhiên, chủ yếu là trong lòng hắn rõ ràng, chỉ bằng mấy câu này, thiếu nữ băng lãnh trước mắt này sẽ không giết hắn, cho nên hắn mới dám mạo hiểm như vậy.
Thời khắc nguy hiểm, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Châu nhi:
- Bách Linh tỷ tỷ, sao người ở chỗ này? Nhị tiểu thư đã ra cửa, còn có Mạnh cô nương phủ thành chủ.