Phủ thành chủ?
Mạnh cô nương?
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên động một cái.
Hắn nhớ tới trước khi thành thân ở Thành Quốc phủ, Lạc Ngọc gọi hắn qua, hắn nghe được trong lòng Lạc Ngọc nhắc:
- ... Nhưng đáng tiếc, bị phụ thân đại nhân và mẫu thân vứt bỏ, phải đi Tần gia thành thân với con ngốc kia, cả đời cũng chỉ có thể như vậy. Nếu không, ngược lại có thể dạy dỗ dạy dỗ, đến lúc đó đưa cho Mạnh công tử phủ thành chủ, nghe nói vị Mạnh công tử kia thích nhất thư sinh yếu đuối bộ dáng không tệ như vậy...
Phủ thành chủ, Mạnh công tử, Mạnh cô nương...
Hẳn là người một nhà?
Lạc Thanh Chu híp híp mắt, quyết định đi gặp đối phương.
Trong tiểu viện rất lạnh.
Ánh trăng lạnh, mỹ nhân càng lạnh hơn.
Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn liền bước ra cửa.
Châu nhi đứng ngoài cửa, đang vươn cổ nhìn vào trong, thấy hắn ra, lập tức hừ một tiếng, quay mặt qua nhìn chỗ khác.
Lúc Bách Linh ra, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhỏ giọng vuốt mông ngựa nói:
- Bách Linh tỷ tỷ, vẫn là ngươi lợi hại.
Bách Linh cười mỉm chỉ chỉ thiếu nữ ôm kiếm sau lưng.
Châu nhi lập tức hiểu được, vội vàng nói thêm một câu:
- Hạ Thiền tỷ tỷ cũng rất lợi hại.
Hạ Thiền mặt mũi đầy lạnh lẽo, không để ý tới nàng.
Châu nhi cũng không dám nói thêm nữa, lập tức dẫn đường nói:
- Tiểu thư nhà ta chút nữa sẽ đến, chúng ta đi bên hồ chờ trước.
Tiểu Điệp ở cửa mắt lom lom nhìn, không cùng đi.
Nàng tự biết thân phận hèn mọn, không thể lên thuyền, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng công tử đừng chọc Nhị tiểu thư tức giận, càng đừng chọc vị Hạ Thiền cô nương kia tức giận.
Sau đó lại nghĩ dù sao cũng không thể trêu chọc nổi.
Hai chủ tớ vừa tới Tần phủ không lâu, mặc dù mọi người đều đối xử với họ rất tốt, nhưng bọn họ nên hiểu quy củ, tự biết thân phận.
Thân phận ở rể, ở ngoài bị người chê cười, không tốt đẹp lắm, địa vị trong nhà cũng rất thấp.
Nếu như làm không tốt, lúc nào cũng có thể bị đuổi ra khỏi cửa.
Tiểu Điệp suy nghĩ miên man, về tới trong phòng, dùng kỳ vọng và lo âu đối với công tử mình mà tiếp tục cố gắng, luyện tập thêu hoa.
Nàng muốn học nữ công, học thổi tiêu, học hát khúc, học kỹ năng nha hoàn khác đều biết.
Nàng muốn đa tài đa nghệ.
Như vậy nàng mới có giá trị, mới có thể tranh sĩ diện cho công tử.
Châu nhi dẫn ba người Lạc Thanh Chu tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ, đi tới bên hồ, chờ ở chỗ hai con thuyền nhỏ.
Bách Linh và Hạ Thiền một trái một phải đứng sau lưng Lạc Thanh Chu, khiến hắn áp lực rất lớn.
Châu nhi chỉ thuyền nhỏ bên phải nói:
- Chờ một lúc tiểu thư nhà ta và Mạnh cô nương, đi thuyền nhỏ này. Bách Linh tỷ tỷ, Hạ Thiền tỷ tỷ, các ngươi và cô gia đi chiếc này đi.
Bách Linh đi đến bên hồ, nhìn thoáng qua thuyền nhỏ bên trái, đột nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, như con bướm nhẹ nhàng bay tới, cười mỉm nói:
- Vậy cũng không cần tìm người chèo thuyền, ta chèo thuyền là được.
Vừa nói vừa mở dây thừng đầu thuyền, đi đến cuối thuyền, cầm sào trúc lên, chậm rãi cắm vào trong hồ nước.
Nhìn động tác, có chút thành thạo.
Châu nhi ở phía trên cười nói:
- Bách Linh tỷ tỷ thích nghịch nước, ta biết mà.
Bách Linh chống đỡ sào trúc, lườm người nào đó trên bờ một chút, cười duyên nói:
- Ta thích nghịch nhiều thứ, cũng không chỉ có nước nha.
Thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển.
Mặt hồ gợn sóng, phá hủy bóng trăng, ánh sáng đầy hồ.
Bách Linh nhìn Lạc Thanh Chu trên bờ cười nói:
- Cô gia, chờ một lúc người cũng phải cẩn thận nha, cũng đừng rơi vào trong nước, khiến Nhị tiểu thư và khách nhân cười nhạo.
Khóe miệng Châu nhi lộ ra nụ cười châm chọc nói:
- Chút nữa nếu cô gia sợ hãi cứ ngồi yên đó là được, cũng đừng khắp nơi nhìn loạn ngắm loạn, mất cấp bậc lễ nghĩa.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không ngắm loạn Nhị tiểu thư và khách nhân, ta ngắm ngươi là được.
- Phốc phốc...
Bách Linh ngồi trên thuyền nghịch nước lập tức cười đến run rẩy cả người, khiến thuyền nhỏ dưới chân cũng lay động theo.
- Ngươi...
Mặt Châu nhi lập tức đỏ bừng, vừa tức vừa buồn bực, vừa thẹn vừa sợ.
Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng nói: “Thư sinh thúi này, nhìn trung thực ngốc xuẩn, lá gan không ngờ lại lớn như thế, dám đùa bỡn ta, chờ trở về, ta nhất định phải đi bẩm báo phu nhân!”.
Lạc Thanh Chu quay đầu chỗ khác, nhìn thiếu nữ mắt ngọc mày ngài trên mặt mang lúm đồng tiền ngọt ngào giữa thuyền, không để ý tới nàng nữa.
- Hừ!
Châu nhi hừ lạnh một tiếng, cũng quay mặt đi, không để ý tới hắn.
Mặc dù gia hỏa này ở rể, nhưng dù sao chủ tớ có khác biệt, huống chi người của đại tiểu thư còn ở đây.
Nàng tự nhiên không thể quá phận.
Không bao lâu, tiếng nữ hài tử rất nhỏ giọng từ ngoài truyền tới.
- Tiểu thư tới.
Ánh mắt Châu nhi sáng lên, lập tức nghênh đón.
Lạc Thanh Chu quay người nhìn lại.
Một đám nha hoàn vây quanh ba thiếu nữ từ cổng vòm chậm rãi đi đến.