Trong đó một thiếu nữ được nha hoàn vịn, thân thể mảnh mai, da sáng như tuyết, bộ dáng thanh lệ dịu dàng, tư thái nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, mặc một thân váy áo xanh nhạt, bên ngoài còn khoác một chiếc áo bào tuyết trắng bao bọc chặt chẽ toàn bộ thân thể.
Chính là Tần phủ Nhị tiểu thư Tần Vi Mặc.
Bên trái là thiếu nữ dáng người cao gầy, mặc một bộ váy màu tím, bên hông đeo một thanh đoản đao, bộ dáng xinh đẹp tú lệ, anh tư bừng bừng phấn chấn.
Bên phải là thiếu nữ hơi thấp, nhưng dáng người cân đối, mặc một thân váy dài màu xanh, tư thái tinh tế, trên mặt trang điểm sơ, nhan sắc cũng rất xinh đẹp.
Ba người nói chuyện, nha hoàn và lão bà tử chen chúc xung quanh, đi tới ven hồ.
Nhìn thấy người ở ven hồ, trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra ý cười ôn nhu.
Còn lại hai thiếu nữ, ánh mắt rơi trên người Lạc Thanh Chu, tò mò trên dưới dò xét, sau đó thấp giọng hỏi:
- Vi Mặc, đây chính là tỷ phu ở rể nhà ngươi?
Tần Vi Mặc khẽ gật đầu, vẻ mặt hiền hoà.
Thiếu nữ bên phải có chút cau mày nói:
- Vi Mặc, chúng ta đi thuyền ngắm trăng, dẫn theo một nam tử, không tốt lắm đâu?
Tần Vi Mặc cười nói:
- A Tử, tỷ phu của ta là văn nhân, bình thường vẫn luôn trong phòng đọc sách, rất ít ra ngoài. Chờ một lúc ngươi có thi từ văn chương không hiểu, đều có thể hỏi hắn một chút.
Thiếu nữ bên trái tùy tiện nói:
- A Tử, không cần câu nệ những thứ lễ nghi phiền phức này, ra ngoài chơi vui vẻ là được rồi, có nam tử lại như thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể ăn ngươi?
Ba người thấp giọng vừa nói chuyện vừa đi tới.
Tần Vi Mặc đầu tiên là gật đầu với thiếu niên bên hồ, ôn nhu kêu lên “Tỷ phu” rồi giới thiệu hai thiếu nữ bên cạnh.
Thiếu nữ váy tím bên trái tên là Mạnh Vũ Lam, là đại tiểu thư phủ thành chủ.
Thiếu nữ bên phải tên là Tống Tử Hề, là tiểu thư Tống gia, một trong tứ đại gia tộc Mạc Thành.
Hai thiếu nữ từ nhỏ đã quen biết Tần Vi Mặc, lúc trước cùng đọc sách chung thư viện, quan hệ rất tốt.
Từ khi Tần Vi Mặc sinh bệnh rất ít đi lại, nhưng hai người thường xuyên tới tìm nàng chơi.
- Lạc công tử.
Hai thiếu nữ đều cùng Lạc Thanh Chu chào hỏi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt, cũng cùng các nàng chào hỏi:
- Mạnh cô nương, Tống cô nương.
Bách Linh trên thuyền giòn giọng nói:
- Nhị tiểu thư, nên lên thuyền, cẩn thận chờ một lúc trăng sẽ lặn mất.
Tần Vi Mặc ôn nhu cười nói:
- Bách Linh, ngươi tự mình chèo thuyền sao?
Bách Linh cố ý thở dài một hơi nói:
- Không có cách nào, cô gia say sóng, chỉ có nô tỳ chèo, hắn mới không say.
Mạnh Vũ Lam bên cạnh kỳ quái hỏi:
- Tại sao như vậy? Chẳng lẽ ngươi chèo thuyền tốt hơn một chút sao?
Nàng đã gặp qua thiếu nữ trên thuyền này.
Lần đầu tiên gặp, nàng liền bị dung mạo mỹ lệ của nàng ấy chấn kinh.
Sau đó nhìn thấy Hạ Thiền, càng thêm kinh diễm và tò mò.
Nàng rất hiếu kỳ vị đại tiểu thư Tần gia kia.
Nhưng là từ khi vị Tần gia đại tiểu thư kia mất tích nhiều năm trở về, mỗi lần nàng tới cũng không nhìn thấy.
Mỗi lần muốn gặp, đều sẽ bị nhã nhặn từ chối.
Nàng tưởng rằng vị đại tiểu thư kia ở bên ngoài bị thương, tinh thần hoặc là thân thể xảy ra vấn đề, mới không gặp người ngoài, cho nên cũng ngại hỏi thăm.
Nhưng mà vẫn luôn hiếu kì.
Hôm nay nhìn thấy thị nữ xinh đẹp mắt ngọc mày ngài trên thuyền nhỏ dưới trăng này, trong lòng nàng lại ngứa ngáy.
Rốt cuộc là đại tiểu thư thế nào mới có thể khiến cho hai thị nữ xinh đẹp như hoa này cam tâm tình nguyện hầu hạ?
Bách Linh chống đỡ sào trúc, cười mỉm đáp:
- Cô gia nói nô tỳ rất đẹp, đẹp hơn ánh trăng, hắn chỉ cần nhìn nô tỳ, cũng chỉ say nô tỳ, mới không say sóng.
Mạnh Vũ Lam nghe thế “Phốc phốc” cười một tiếng:
- Thật hay giả? Bách Linh, nếu như là thật, vậy ngươi cũng phải cẩn thận, cô gia nhà ngươi đang đùa giỡn ngươi nha.
Bách Linh trừng lớn mắt, hồn nhiên nhìn thiếu niên trên bờ hỏi:
- Cô gia, thật sao? Người đang đùa giỡn nô tỳ sao?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, cũng không có nhìn nàng.
Tranh luận với nữ nhân là chuyện không sáng suốt nhất.
Nha đầu này cố ý ở trước mặt Nhị tiểu thư cùng ngoại nhân khiến hắn khó xử, bôi đen hình tượng của hắn, là đang trả thù vừa rồi hắn trêu đùa nàng, hay là vì tiểu thư nhà nàng?
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Vũ Lam, a Tử, chúng ta lên thuyền đi.
- Được.
Mạnh Vũ Lam xuống thuyền nhỏ khác trước, sau đó đưa tay ra nói:
- Vi Mặc, đến đây, ta đỡ ngươi.
Sau khi ba thiếu nữ đều lên thuyền, Châu nhi và một nha hoàn khác cũng đi theo.
Có hai lão bà tử cũng muốn lên, Mạnh Vũ Lam khoát tay áo nói:
- Các ngươi thì không cần, ở trên bờ chờ là được, hoặc là đi trong lương đình uống trà ăn điểm tâm, nơi này là Tần phủ, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Tống Tử Hề cũng khoát tay.