Lại một nha hoàn thân thủ mạnh mẽ lên thuyền, tháo dây thuyền, tới đuôi thuyền cầm lấy sào trúc, chống vào trong nước.
- Tỷ phu, lên thuyền đi.
Tần Vi Mặc ôn nhu gọi.
Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ vẫn như cũ đứng trong bóng tối lạnh lẽo ở cây liễu phía sau, chờ nàng đi lên trước.
Bách Linh trên thuyền cười nói:
- Thiền Thiền, cô gia đang chờ ngươi đó.
Gương mặt xinh đẹp Hạ Thiền thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về nàng, lúc này mới cầm kiếm, dưới bóng cây đi ra, đi đến bên hồ, dừng lại một chút, rồi nhảy lên.
Lạc Thanh Chu rõ ràng thấy được sắc mặt nàng có chút thay đổi, cặp mắt lạnh lẽo kia tựa hồ còn lộ ra một vẻ bối rối.
Nha đầu này sợ nước?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm suy đoán, đi theo nhảy lên, cố ý dùng một chút lực đạo.
Thuyền nhỏ bị hắn dùng lực bỗng nhiên lắc lư một cái.
Thân thể thiếu nữ lạnh lẽo đứng phía trước run lên, đi đến buồng nhỏ trên thuyền, ngồi xuống, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh như băng, lại có chút trắng bệch.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm buồn cười.
- Đi!
Bách Linh thanh tú động lòng người đứng ở đuôi thuyền, chống thuyền mà đi.
Trăng sáng treo cao, sao trời chi chít.
Hai con thuyền nhỏ đi song song trong hồ.
Mặt hồ sóng biếc dập dờn, đầy trời trăng sao chiếu xuống, như dãy Ngân Hà sáng chói, ánh sao lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Mấy thiếu nữ dưới cảnh hồ lung linh, cười nói thản nhiên, tám chuyện Mạc Thành.
Mà chỗ thuyền nhỏ khác rất yên tĩnh.
Bách Linh váy hồng đứng ở đuôi thuyền, chống đỡ sào trúc, tóc xanh phất phới, tay áo bồng bềnh, như tiên tử trong hồ.
Lạc Thanh Chu đứng ở đầu thuyền, nhìn qua lầu các giữa hồ cách đó không xa, yên lặng không nói gì.
Hạ Thiền thì ngồi giữa thuyền nhỏ, trong ngực ôm kiếm, lạnh như băng tuyết.
Châu nhi nhìn về bên này một chút, thấy người nào đó không nhúc nhích đứng ở mũi thuyền, nhịn không được châm chọc nói:
- Cô gia, người không phải say sóng sao? Sao còn đứng ở chỗ đó? không sợ rơi xuống hồ sao?
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ ngồi giữa thuyền ôm kiếm, trả lời:
- Ai nói say sóng liền không thể đứng đây? Ta đứng đây không say, ngồi mới say.
Mấy thiếu nữ bị chọc cười.
Châu nhi tức giận nói:
- Tiểu thư, cô gia chính là cố ý, hắn rõ ràng không say sóng.
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Cô gia có lẽ bình thường là say sóng, nhưng hôm nay có quý khách, hắn liền không say.
- Hừ.
Châu nhi vểnh miệng nhỏ hừ một tiếng, không nói tiếp.
Tiểu thư nhà mình đã giữ thể diện cho tên kia, nàng còn có thể nói gì.
Tống Tử Hề ngồi bên cạnh Tần Vi Mặc đột nhiên nói:
- Vi Mặc, hôm trước ta nhìn thấy một câu trên một bức tranh, cảm thấy rất có ý tứ, chỉ là không biết của ai, ta thì ý tứ cùng kiến thức nửa vời. Ngươi đọc sách nhiều, không biết có thể giúp ta giải đáp?
Lúc nói lời này, nàng lườm thiếu niên trên thuyền nhỏ khác một chút.
Rất rõ ràng, nàng là muốn thử thư sinh nào đó, nhìn xem đối phương có tài hoa như bạn tốt của mình kể hay không hay chỉ là thùng rỗng kêu to.
Tần Vi Mặc tự nhiên cũng hiểu ý, mỉm cười nói:
- A Tử, vậy ngươi đọc ra nghe một chút.
- Khụ khụ...
Tống Tử Hề hắng giọng, hấp dẫn ánh mắt mọi người trên thuyền, rồi giả vờ giả vịt, mở miệng thì thầm:
- Đại học chi đạo, tại minh minh- đức, tại thân dân, tại chỉ ở chí thiện...
Nàng vừa đọc, vừa gật gù đắc ý, giống như tiên sinh dạy học.
Tần Vi Mặc nghe nàng đọc xong, mỉm cười, nhìn về phía thiếu niên nói:
- Tỷ phu, câu nói này ngươi nghe qua thấy sao?
Thật ra chỉ cần là thư sinh chuẩn bị khảo thủ công danh, đều biết câu nói này.
Dù sao những lời này đều là trong sách khoa cử khảo thí, một trong tứ thư.
Nhưng đối với nữ tử không cần khảo thủ công danh mà nói, biết câu nói này thật không đơn giản.
Thời đại này, mười người có chín người không đọc sách, thậm chí không biết chữ.
Cho nên đối với nữ tử mà nói, nhận biết một ít chữ, đọc qua một ít sách, thậm chí biết mấy bài thơ từ, đều là chuyện đáng giá để khoe và tự hào.
Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút nhàm chán.
Nhưng nếu Nhị tiểu thư đem vấn đề ném qua hắn đương nhiên sẽ không thể không nể mặt, đáp:
- Lời này xuất từ « Lễ Ký, Đại Học », tương truyền là từ Tằng tử, nhưng hẳn là một vài nho gia phía sau. Ý là, tôn chỉ đại học ở chỗ phát dương quang minh chính đại phẩm đức, ở chỗ khiến người vứt bỏ cũ tạo mới, ở chỗ khiến người đạt tới cảnh giới hoàn thiện nhất... Lại đơn giản mà nói, chính là ở chỗ thể hiện rõ ràng bản tính con người vốn có, tự thân tiềm chất, lại suy bụng ta ra bụng người, khiến người người đều bài trừ xấu xa mà ăn năn hối lỗi, đã tốt còn muốn tốt hơn, khiến con người hoàn thiện nhất đồng thời giữ nguyên bản chất không thay đổi...
Trên hai con thuyền nhỏ trong hồ.
Các thiếu nữ đều an tĩnh nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi đáp.