Cho nên hắn quyết định, đêm nay lại đưa cho nữ nhân ác độc kia một phần hậu lễ càng lớn.
Một đường đi nhanh, về tới Tần phủ.
Hồn phách quay về cơ thể, hắn trực tiếp đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Vừa đi đến cửa viện đã thấy thiếu nữ băng lãnh một thân váy áo xanh nhạt tựa trên khung cửa, ôm kiếm, đang ngẩn người, giống như đã đứng yên thật lâu.
Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, đối phương tỉnh hồn lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn một cái, chuẩn bị vào nhà.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Thiền Thiền, ta cần ngươi hỗ trợ.
Ngừng một chút, lại nói:
- Chuyện rất khẩn cấp.
Hạ Thiền dừng bước, xoay người nhìn hắn một cái, vẫn không có nói chuyện, lại trực tiếp ra cửa, đi qua trước mặt hắn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu ấm áp, theo sau hỏi:
- Thiền Thiền, ngươi biết võ giả không? Võ giả cảnh giới Võ Sư trung kỳ, ngươi có nắm chắc không?
Hạ Thiền dừng bước lại, nghĩ nghĩ, nói:
- Cần, ra tay, bất ngờ...
- Bên trong mười bước sao?
Lạc Thanh Chu hỏi.
Hạ Thiền khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Năm bước.
Lạc Thanh Chu giật mình:
- Tu vi đối phương càng cao, càng dễ dàng tránh đi kiếm của ngươi. Chỉ có khoảng cách năm bước, ngươi mới có nắm chắc, đúng không?
Hạ Thiền gật đầu.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, nói:
- Đối phương có hai tên Võ Sư, một người là cảnh giới Võ Sư trung kỳ, một người là cảnh giới Võ Sư sơ kỳ, có chút khó giải quyết. Những người khác ta đều có thể đối phó, chính là Võ Sư... Để ta suy nghĩ lại một chút nên làm cái gì? Không được, chỉ có thể đi tìm nhị ca.
- Không...
Hạ Thiền đột nhiên nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Không đi, tìm hắn. Sẽ phát hiện, ngươi...
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng.
Hạ Thiền thấy hắn nhìn mình, có chút cúi đầu, nắm chặt kiếm trong tay, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, có thể.
Nhìn gương mặt thanh lệ của nàng rồi gặp bộ dáng có chút cúi đầu câu nệ kia, nghe lời nói của nàng đột nhiên trở nên ôn nhu, trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc khác thường.
Hắn nhịn không được vươn tay, muốn vuốt ve một chút gương mặt của nàng.
Thế nhưng khi tay vừa đưa tới gần, hắn lại không dám, vội vàng rụt trở về, ôn nhu nói:
- Thiền Thiền, chờ sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, cô gia dẫn ngươi đi dạo phố, đi ăn đồ ăn ngon, có được hay không?
Hạ Thiền ngẩng đầu hỏi:
- Mang, Bách Linh không?
Lạc Thanh Chu không nhịn được cười một tiếng, nói:
- Không mang theo, chỉ mang Thiền Thiền đáng yêu, chúng ta giấu nàng, len lén đi.
Hạ Thiền kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, khe khẽ lắc đầu:
- Không, muốn dẫn, Bách Linh. Bách Linh, mới đáng yêu...
Lạc Thanh Chu giật mình, bờ môi khẽ động, tựa hồ muốn hỏi nàng mấy câu, bất quá nghĩ đến nàng hẳn là sẽ không trả lời, mà hiện tại cũng không phải thời điểm nói chuyện trời đất.
- Đi thôi, đi nhị tiểu thư nơi đó, ta có một số việc bàn giao cho nàng ấy.
Hắn không tiếp tục trì hoãn, bước nhanh đi ở phía trước.
Hạ Thiền cầm kiếm, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Chờ đến cửa Mai Hương Uyển, nàng chủ động dừng bước, đi đến dưới đại thụ bên cạnh, đứng đấy, yên lặng chờ hắn.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng, do dự một chút, nói:
- Ngươi có thể thử một chút, đến gần nhị tiểu thư thêm mấy lần, nhìn có còn giống như trước kia hay không. Có lẽ sẽ không.
Hạ Thiền lắc đầu, chậm rãi cúi đầu, buông thõng tầm mắt.
Nhìn có chút tự ti, có chút áy náy, có chút khổ sở.
Đã từng tiếp cận mấy lần, nhị tiểu thư đều ho ra máu...
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh nàng đơn bạc tinh tế, cô độc trầm mặc dưới bóng cây, trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc và đau lòng chưa từng có từ trước đến nay, nói khẽ:
- Vậy ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, cô... Thanh Chu ca ca, rất nhanh sẽ đi ra.
Nói xong, bước nhanh tiến vào tiểu viện.
Thiếu nữ dưới cây ngẩng đầu, ánh mắt an tĩnh nhìn bóng lưng của hắn, chờ bóng lưng của hắn biến mất trong tiểu viện, bé không thể nghe mà thấp giọng thì thào:
- Được, Thanh Chu, ca ca...
Gió nhẹ lướt qua, ôn nhu vuốt mái tóc nàng, mang đến hương hoa sau giờ ngọ.
Ánh nắng bị cành lá cắt nát, lấm ta lấm tấm, rơi vào trên người nàng và trên gương mặt xinh đẹp, tươi đẹp động lòng người.
Mai Hương uyển.
Trong thư phòng, hơi ấm bốn phía, khói thuốc lượn lờ.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần ngồi trước bàn, có chút nhíu lại lông mày tinh tế, đang lắng nghe Lạc Thanh Chu nói chuyện, thần sắc trên mặt nhìn qua có chút ngưng trọng.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, thấp giọng thì thầm.
Thu nhi đứng hầu ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn đôi giày trên đất, thở dài một hơi bé không thể nghe, không biết đang suy nghĩ gì.
Châu nhi lạnh mặt đang luyện tập phi đao trong đình viện.
Tốc độ phi đao bay ra càng lúc càng nhanh, số lần ghim trúng hồng tâm cũng càng ngày càng nhiều, mà lại đạo càng ngày càng hung ác.