Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 578 - Chương 578: Thiền Thiền, Còn Nhớ Rõ Đêm Đó Sao

Chương 578: Thiền Thiền, còn nhớ rõ đêm đó sao Chương 578: Thiền Thiền, còn nhớ rõ đêm đó sao

- Nam nhân phụ lòng, đều đi chết đi!

Lúc Lạc Thanh Chu đi ra từ trong nhà, nghe được nàng thầm thì trong miệng.

Thu nhi ngồi xổm trên mặt đất, giúp hắn mang giày vào, ngẩng đầu nhìn hắn, bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi.

Thẳng đến khi hắn ra khỏi đình viện, nàng cũng không có nói gì.

- Thu nhi, chúng ta đi nhị ca nơi đó một chuyến.

Trong thư phòng truyền đến âm thanh nhu nhược của Tần Vi Mặc.

Thu nhi vội vàng đáp ứng một tiếng, tiến vào thư phòng, đi qua giúp nàng cầm áo ngoài, đỡ nàng.

Trong đình viện, Châu nhi lập tức thu tất cả phi đao, giấu ở bên hông.

Lạc Thanh Chu mang theo Hạ Thiền ra cửa.

Từ cửa sau lặng lẽ ra ngoài.

Trong tiểu viện yên lặng, hắn lấy ra tấm mặt nạ kia đeo ở trên mặt, lại cởi bỏ nho bào rộng rãi trên người, đổi lại một kiện trường sam màu lam dành cho người luyện võ ở ngay trước mặt thiếu nữ bên cạnh.

Sau đó quay người nhìn nàng nói:

- Còn nhận biết cô gia sao?

Hạ Thiền kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu.

Lạc Thanh Chu lại lấy ra một kiện trường sam màu lam nhỏ hơn từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt của nàng, nói:

- Ngươi, mặc vào.

Hạ Thiền nhìn thoáng qua, chần chờ một chút, tiếp nhận, mặc vào người.

Tuy là tiểu bào, nhưng mặc vào trên thân thể tinh tế yểu điệu của nàng nhìn vẫn như cũ rất rộng rãi, khiến cho cả người của nàng nhìn qua càng thêm nhỏ yếu.

Vóc dáng thiếu nữ này không thấp, nhưng xương cốt rất nhỏ, khiến cho mặt của nàng nhỏ, thân mảnh, nhìn rất yếu đuối đơn bạc, nếu trên gương mặt lại có vẻ tái nhợt của bệnh trạng, đoán chừng có thể so sánh với Tần nhị tiểu thư.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, nàng là một tên cao thủ một kiếm ra đứt cổ?

- Thiền Thiền, trước tiên có thể đặt kiếm ở chỗ của ta không? Cầm kiếm, đi trên đường quá mức rêu rao, bất lợi cho chúng ta hành động lần này.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, vẫn mở miệng nói.

Hắn biết, kiếm trong tay thiếu nữ này chưa từng rời tay, cho dù lúc ngủ, cũng nắm ở trong tay.

Chỉ có mấy đêm ở trong hoa viên trồng hoa mới đặt ở sau lưng.

Thiếu nữ này từ nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Kiếm nằm bên trong tay chính là thứ nàng dựa vào duy nhất.

Hiện tại đi ra ngoài, trên đường nhiều người như vậy, nàng khẳng định sẽ khẩn trương, sẽ bất an, chỉ có cầm kiếm của nàng, nàng mới có thể an tâm được một chút.

- Được rồi, thật ra cũng không sao...

Lạc Thanh Chu vừa muốn coi như thôi, thiếu nữ đã đưa kiếm trong tay tới trước mặt hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, tiếp nhận kiếm, thu vào trong túi trữ vật, nhìn nàng nói:

- Tạ ơn.

Tạ ơn nàng nghe lời, càng tạ ơn nàng tín nhiệm.

Lạc Thanh Chu mang theo nàng ra khỏi hẻm nhỏ.

Đi trên đường phố phồn hoa, âm thanh người bán hàng rong gào to liên tiếp, người đi đường rộn rộn ràng ràng.

Lạc Thanh Chu cảm thấy thiếu nữ bên cạnh khẩn trương, do dự một chút, vươn tay cầm tay nhỏ có chút băng lãnh của nàng, nắm tay nàng, tiếp tục đi đến phía trước.

Thiếu nữ ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì, cũng không có giãy dụa, thân thể lặng lẽ tới gần hắn.

Hai người một cao một thấp, mặc trường sam màu xanh lam giống nhau, nắm tay, giống như một đôi tình lữ trầm mặc ít nói ăn ý đi ngang qua trong đám người.

Sau giờ ngọ, ánh nắng có chút gắt gao.

Gió thổi qua, mang đến mùi rượu ở trong ngõ nhỏ cùng mùi bánh nướng ở quán ven đường.

- Mứt quả, mứt quả...

Có người bán hàng rong gào to.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, nắm tay thiếu nữ bên cạnh đi tới, mua một chuỗi, đưa tới trước mặt của nàng.

Thiếu nữ duỗi ra một tay khác tiếp nhận, không nói gì.

Hai người nắm tay, tiếp tục đi lên phía trước.

Lúc đi đến trên cầu hình vòm ra vào nội thành, hai người không hẹn mà cùng dừng bước.

Lạc Thanh Chu nắm tay nàng, đi tới một bên cầu, nhìn vòm cầu phía dưới, mở miệng nói:

- Thiền Thiền, còn nhớ rõ đêm đó không?

Miệng thiếu nữ bên cạnh đang ngậm mứt quả, má phấn có chút phồng, nháy con ngươi, dùng sức nuốt xuống.

Sau một lúc lâu, mới nói:

- Ừm.

Trong đầu Lạc Thanh Chu hồi tưởng đến gió táp mưa sa đêm đó, hai người trốn ở dưới vòm cầu dựa sát vào nhau, ôn nhu gọi:

- Thiền Thiền...

- Ừm?

Trên môi phấn của thiếu nữ dính nước đường sáng lấp lánh, có chút nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh thanh tịnh nhìn về phía hắn.

Dưới ánh mặt trời sáng rỡ, gương mặt mang lên mặt nạ kia rất bình thường, không có thanh tú đẹp mắt như trước đó, nhưng vẫn như cũ làm nàng hoảng hốt một chút.

- Chân của ngươi thật đẹp.

Lạc Thanh Chu nhẫn nhịn nửa ngày, lại thốt ra một câu nói như vậy, lập tức cảm thấy có chút mất mặt, nắm tay nàng tiếp tục đi đến phía trước.

Được rồi, đợi khi trở về, liền ném đi hai quyển sách làm loạn đạo tâm của hắn kia.

Bất quá vừa rồi nhớ lại chuyện đêm đó, dưới vòm cầu đen nhánh băng lãnh, bên cạnh đống lửa ấm áp thiêu đốt, thiếu nữ trút bỏ vớ lưới lộ ra một đôi chân nhỏ tuyết trắng, đích thật là phong cảnh rất khó quên.

Bình Luận (0)
Comment