Nữ hài tử đáng yêu, chỗ nào đều đáng yêu, nếu không thì sao?
Hạ Thiền bị hắn nắm đi, quay đầu nhìn thần sắc trên mặt hắn, khóe mắt hơi giật giật, tựa hồ muốn nói điều gì, cuối cùng lại không nói gì.
Tiến vào ngoại thành.
Đường đi ở ngoại thành rõ ràng dơ dáy bẩn thỉu hơn rất nhiều.
Phòng ốc cũ nát, cửa hàng thưa thớt.
Ăn mày cũng rất nhiều.
Rất nhiều người đi đường xanh xao vàng vọt, hiển nhiên ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề.
Bất quá địa phương nghèo đi nữa cũng có thanh lâu.
Lạc Thanh Chu nắm tay Hạ Thiền, vừa xuyên qua một lối đi liền thấy một tòa thanh lâu trang trí xinh đẹp.
Cửa ra vào và trên lầu đều có rất nhiều nữ tử yêu diễm người khoác lụa mỏng, trang điểm lộng lẫy đang đứng, chất lượng rõ ràng kém hơn Thiên Tiên lâu nội thành một mảng lớn.
- Công tử, công tử! Tiến vào chơi đùa đi thôi, lần đầu tiên miễn phí nha!
- Chúng ta nơi này mập gầy, cao thấp, to to nhỏ nhỏ, trắng đen, thiếu nữ thanh xuân tịnh lệ, mỹ phụ gợi cảm vũ mị người, lão phụ nhân phong vận vẫn còn, đều có...
Lạc Thanh Chu vừa nắm tay Hạ Thiền đi qua cửa liền có nữ tử lắc lắc eo nhỏ nhắn đong đưa quạt nhỏ trong tay đi tới, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình giới thiệu.
Bất quá Hạ Thiền chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, nàng liền lập tức ngậm miệng lại.
Lại đi qua mấy con phố.
Lạc Thanh Chu nắm tay nàng, đi đến hẻm nhỏ trước mặt, ánh mắt nhìn về phía tên ăn mày tựa ở dưới góc tường cửa ngõ, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, đã đến, chờ một lúc phải cẩn thận, đánh không lại liền chạy, lấy tốc độ của ngươi, không ai có thể đuổi kịp. Không cần phải để ý đến ta, ta chạy còn nhanh hơn ngươi.
Hạ Thiền nắm chặt lại lòng bàn tay trống không, không nói gì.
Lạc Thanh Chu nắm tay nàng, đi tới trước mặt tên ăn mày kia, từ trong túi móc ra một khối bạc vụn, ném vào trong chén trước mặt hắn.
Tên ăn mày lập tức đưa tay cầm lấy bạc vụn từ trong chén, vội vàng cúi đầu nói:
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử...
Một nháy mắt khi hắn cúi đầu nói tạ, trong tay Lạc Thanh Chu lóe lên hàn mang, chủy thủ sắc bén “Xùy” một tiếng xuyên thủng cổ hắn.
Thân thể tên ăn mày cứng đờ, há to mồm, còn chưa kịp ngẩng đầu, Lạc Thanh Chu một phát bắt được y phục của hắn, liếc mắt nhìn hai phía, trực tiếp lôi hắn vào hẻm nhỏ, ném vào bên trong một đống rác.
- Thiền Thiền, cầm lấy.
Lạc Thanh Chu lấy ra kiếm từ trong túi trữ vật đưa cho thiếu nữ bên cạnh, lần nữa dặn dò:
- Phải cẩn thận, không được cậy mạnh, đánh không lại liền chạy, đã nghe chưa?
Thiếu nữ khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ, xe nhẹ đường quen đi tới bên ngoài tường viện một tòa tiểu viện.
- Trước chờ, xem ta.
Lạc Thanh Chu đứng vững chỗ góc tường, lập tức thần hồn xuất khiếu, đi vào điều tra tình huống.
Những người kia còn trốn ở trong kho củi âm u, đang thấp giọng nói chuyện.
Bất quá trong phòng tựa hồ thiếu mất một người, nhìn kỹ, tên lão giả Thành Quốc phủ họ Mai kia không có ở đây.
Trong lòng Lạc Thanh Chu hồ nghi, lập tức cẩn thận từng li từng tí bay đến các phòng khác tìm kiếm, cũng không có tìm được.
Chẳng lẽ đã sớm tiến vào nội thành?
Hắn cẩn thận tìm tòi một lần cả tòa tiểu viện, thấy không có dị thường khác, quyết định thật nhanh, lập tức bay ra ngoài, thần hồn trở về cơ thể.
- Hành động!
Thân thể Lạc Thanh Chu nhảy lên, trực tiếp nhảy vào từ tường viện.
Lập tức tựa vào vách tường, dưới chân im lặng tới gần kho củi, quay đầu nhìn về phía sau lưng, Hạ Thiền đã im lặng đi theo.
- Giữ cửa.
Lạc Thanh Chu chỉ chỉ, lập tức nhảy lên tường viện bên cạnh, thuận tường viện thấp bé leo lên nóc nhà kho củi.
Trong phòng đột nhiên truyền đến âm thanh của tên nam tử trung niên Tống gia:
- Nóc nhà có người!
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng!
Lạc Thanh Chu đột nhiên đánh một quyền xuống dưới, trực tiếp đập vỡ nóc nhà ngói xanh yếu ớt thành một cái động lớn, trong tay lập tức lóe lên hàn mang, “Phốc” một tiếng ném ra một túi lớn vôi phấn đã bị mở ra.
Bên trong kho củi chật hẹp lập tức vẩy xuống đầy trời bột màu trắng.
Mấy người phản ứng chậm lập tức bị dính đầy cả người.
- Mau đi ra!
Tống Nham nôn nóng quát to, “Phanh” một tiếng, là người đầu tiên phá cửa mà ra.
- Bạch!
Một đạo hàn mang trong nháy mắt đâm về phía cổ họng của hắn.
Sắc mặt Tống Nham đại biến, đã không kịp né tránh, đành phải đưa tay bảo hộ ở cổ họng, một phát cầm lại mũi kiếm sắc bén kia.
Một cỗ đau đớn bỗng nhiên đánh tới.
Nhân cơ hội này, thân thể hắn lập tức lóe lên, nhảy vọt ra ngoài.
Mà giờ khắc này bàn tay của hắn đã bị lợi kiếm xuyên thấu, máu tươi chảy đầm đìa.
Bất quá Tống Nham cũng hiểm hiểm tránh đi một kích trí mạng, áo bào lập tức phồng lên, song quyền “Oanh” một tiếng đập tới.
Hai người Trương gia đã vọt ra từ bên trong kho củi.