Đôi nam nữ trẻ tuổi Tống gia đi theo phía sau, vừa muốn xông ra, giữa không trung sau lưng vôi phấn trắng mịt mờ đột nhiên có một đạo bóng đen dài nhỏ bay tới, “Xùy” một tiếng trong nháy mắt xuyên thủng bắp chân hai người.
Hai người “A” kêu thảm một tiếng, “Phù phù” té lăn quay trên mặt đất cửa ra vào.
Hai người đang muốn cắn răng đứng lên, bóng đen dài nhỏ đột nhiên “Bá” nhanh chóng xoay tròn vài vòng, lại trong nháy mắt cắt xuống một chân của hai người.
Hai người lần nữa kêu thê lương thảm thiết.
Bóng đen dài nhỏ đột nhiên bay lên nóc nhà, biến mất không thấy gì nữa.
- Oanh!
Mấy người Trương gia đi vào trong nội viện đang chuẩn bị vây công Hạ Thiền đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nổ vang, sắc mặt lập tức biến sắc, vừa ngẩng đầu nhìn lại, một quả đấm to lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, “Phanh” một tiếp trực tiếp đánh nát đầu của một tên nam tử trong đó.
Tên nam tử bên cạnh lập tức bị hù hồn bay lên trời, bảo kiếm trong tay đột nhiên trảm mạnh lên trời.
Đáng tiếc thực lực hắn không đủ, tốc độ xuất kiếm càng kém thiếu nữ bên cạnh.
- Oanh!
Lại một quyền đánh xuống, trực tiếp nện gãy xương sườn của hắn, đánh hắn đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào bên trên tường viện cách đó không xa, hôn mê tại chỗ.
Trong nháy mắt, bốn tên nam nữ trẻ tuổi cảnh giới Võ Sinh đều đã nằm ở trên mặt đất, một người chết, ba người bị thương.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía tên nam tử trung niên Tống gia đang hung mãnh ra quyền kia, đang muốn đi lên hỗ trợ, trong lòng đột nhiên giật mình, quay người đánh ra một quyền.
- Oanh!
Một cỗ lực lượng kinh khủng đột nhiên đập vào nắm đấm của hắn. “Răng rắc một tiếng”, cánh tay của hắn vậy mà gãy xương tại chỗ, toàn bộ thân thể bị cỗ lực lượng khổng lồ kia đánh bay ngược, ngã xuống dưới góc tường xa xa.
Hắn chịu đựng đau nhức kịch liệt, ngẩng đầu nhìn lại, lão giả họ Mai người mặc áo bào xám cũng không biết khi nào đột nhiên xuất hiện.
- Oanh!
Lão giả họ Mai không có nhìn hắn nhiều một chút, một quyền đánh tới thiếu nữ đang lăng lệ huy kiếm.
Hai tên Võ Sư, một người cảnh giới Võ Sư trung kỳ, một người cảnh giới Võ Sư sơ kỳ cùng một chỗ vây công thiếu nữ xuất kiếm cực nhanh.
Nhưng cho dù như thế, trên bờ vai nam tử trung niên Tống gia tên gọi Tống Nham kia vẫn như cũ trúng thêm một kiếm, máu tươi ục ục chảy ra ngoài.
Lão giả họ Mai “Oanh” một quyền đập bay thiếu nữ ra ngoài, lập tức như thiểm điện đuổi theo, lại là “Ầm ầm” mấy quyền, miệng nói:
- Tống huynh lui ra, lão phu đến chào hỏi nữ hài này, ngươi đi giết tiểu tử nằm dưới tường kia đi.
- Tốt, làm phiền Mai huynh.
Tống Nham rời khỏi chiến đấu, sờ lên vết thương trên bờ vai, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ xuất kiếm cực nhanh kia, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi, lập tức xoay người, nắm chặt nắm đấm, đi đến góc tường, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.
Cánh tay Lạc Thanh Chu gãy xương, máu thịt trên mu bàn tay be bét, đang ngồi ở góc tường, chịu đựng đau đớn, dùng tay kia đỡ lấy cánh tay, thấy hắn bước nhanh đi tới, biến sắc.
- Bạch!
Kiếm trong tay Hạ Thiền đột nhiên trở nên càng nhanh, liều mạng tránh thoát nắm đấm trước mặt, thân ảnh lóe lên, lướt về phía Tống Nham.
- Oanh!
Lão giả họ Mai thừa cơ đánh một quyền về phía sau lưng nàng, nàng lại không tránh không né, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia, nháy mắt khi phía sau lưng trúng quyền, nàng lại ‘Sưu’ một tiếng, lấy tốc độ như thuấn di lao lên.
- Tống huynh cẩn thận!
Lão giả họ Mai biến sắc, nôn nóng quát một tiếng.
Tống Nham đã cảm thấy không đúng, vừa muốn khẩn cấp né tránh, phần gáy lại đột nhiên mát lạnh.
Lợi kiếm trực tiếp xuyên qua từ phía sau cổ của hắn.
Làm sao hắn cũng không nghĩ ra, tốc độ của thiếu nữ này vậy mà đột nhiên nhanh đến tình trạng này.
Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.
- Oanh!
Bởi vì tốc độ Hạ Thiền quá nhanh, nắm đấm lão giả họ Mai sau lưng đập ra lúc này mới nổ tung lên, khí lãng kinh khủng trực tiếp hất nàng bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống cửa phòng cách đó không xa.
Mà lúc này, Tống Nham đang che cổ bị xỏ xuyên và miệng vết thương đang ùa ra rất nhiều máu tươi, cứng người lại tại chỗ, trừng to mắt, hoảng sợ mà tuyệt vọng há mồm “Ôi ôi”
- Oanh!
Lạc Thanh Chu nối liền cánh tay đột nhiên đánh tới, trong tay lóe lên hàn mang, chủy thủ của võ giả thường dùng hung hăng đâm vào ngực của hắn, nhanh chóng rút ra, xoay người né tránh hắn bất lực đập ra một quyền.
Tống Nham lảo đảo mấy bước tại chỗ, rốt cục ngã trên mặt đất, co quắp mấy lần, một mệng ô hô.
Chỗ cổ, tim Tống Nham nhanh chóng dâng trào ra số lượng lớn máu tươi, trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất.
Lão giả họ Mai hãi hùng khiếp vía, cũng không liếc nhìn hắn một cái, lập tức xông tới trước mặt thiếu nữ kia, hung hăng đập tới một quyền.