Chu Bá Ước vẫn trầm mặc từ lúc lên lên xe đột nhiên mở miệng nói:
- Vị Sở huynh kia không đơn giản, chỉ sợ sẽ không làm oan chính mình.
Ngô Khuê cũng mở miệng nói:
- Người ta thế nhưng là thiên tài, hai ngày đã liên tục đột phá hai cấp, làm sao có thể tự dấn thân vào chỗ ko ngẩng đầu lên được, đi làm người ở rể.
Sở Tiểu Tiểu nói:
- Vậy cũng nói không chừng. Vị Thiên Đao tỷ tỷ kia không chỉ có tiền, mà dáng người và gương mặt cũng rất đẹp nha.
Mấy người trò chuyện, rất nhanh ra thành, hướng về phương hướng Hắc Mộc lâm chạy tới.
Mà đổi thành một con đường khác, thiếu nữ váy đen suất lĩnh năm mươi ngân giáp thiết kỵ vây quanh đội ngũ Tần gia đang chậm rãi chạy tới hướng Tử Hà sơn.
Ra khỏi thành, đi đến vùng hoang vu, tiếng tấu nhạc vang lên.
Trong xe ngựa, Tần nhị tiểu thư ôn nhu mở miệng nói:
- Tỷ phu, thật xin lỗi, hôm nay tỷ tỷ vốn nên tới...
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao đâu, nhị tiểu thư không phải đã tới rồi sao?
Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu nhìn hắn:
- Tỷ phu, Hạ Thiền hẳn là cũng tới, đi theo ở phía sau, đúng không?
Lạc Thanh Chu vén rèm xe lên, thò đầu ra, nhìn về phía đằng sau.
Trên xe bò phía sau, Tiểu Điệp và Châu nhi ngồi ở chỗ đó, đang thấp giọng nói chuyện.
Sau cùng nhất của đội ngũ, thân ảnh đơn bạc một bộ váy áo xanh nhạt đang cầm kiếm lẻ loi trơ trọi một người đi bộ.
- Thu nhi, để xe ngựa ngừng một chút, chúng ta đi qua ngồi cùng phụ thân và mẫu thân một chỗ.
Trong xe đột nhiên truyền đến giọng nói ôn nhu của Tần nhị tiểu thư.
Thu nhi vén rèm xe lên, hô với bên ngoài một tiếng.
Xe ngựa dừng lại.
Rất nhanh, toàn bộ đội ngũ cũng ngừng lại.
Lạc Thanh Chu buông rèm cửa sổ xuống, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối đã đứng lên.
- Tỷ phu, để Hạ Thiền lên đây đi.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhìn hắn, nói:
- Vi Mặc có mấy lời muốn nói với phụ thân và mẫu thân, chờ một lúc gặp nhau dưới núi.
Nói xong, Thu nhi nâng đỡ nàng xuống xe ngựa.
Lạc Thanh Chu ở trong xe ngựa sửng sốt một chút, mới đi xuống dưới, đi ra đằng sau.
Xuyên qua đám người, đi tới trước người thiếu nữ cô độc kia, trực tiếp cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, cưỡng ép dắt nàng vào trong xe.
Đội ngũ tiếp tục đi tới.
Trên xe bò, Châu nhi mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Tiểu Điệp, hình như công tử nhà ngươi vừa rồi nắm tay Hạ Thiền, ta không nhìn lầm đó chứ?
Tiểu Điệp ngồi ở một bên đắc ý nói:
- Không nhìn lầm đâu, công tử nhà ta vừa rồi dắt chính là Hạ Thiền tỷ tỷ.
Châu nhi há to miệng, sửng sốt một hồi mới nói:
- Hạ Thiền làm sao không có rút kiếm? Cái này là lạ.
Tiểu Điệp cũng không trả lời được.
Châu nhi lại nói:
- Lá gan của công tử nhà ngươi lúc nào trở nên lớn như thế?
Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, lắc đầu, không trả lời được.
Châu nhi nhăn đầu lông mày, biểu lộ trên mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc lên, một thanh phi đao giữa năm ngón tay phải càng không ngừng lật qua lật lại.
Tiểu Điệp mở to hai mắt nhìn phi đao tung bay linh hoạt trong tay nàng, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nói:
- Châu nhi tỷ tỷ, ai dạy ngươi phi đao? Ta cũng muốn học.
Châu nhi lườm nàng một chút, tức giận nói:
- Ngươi học được làm gì? Cũng giống như ta phóng đao vào tên nam nhân phụ lòng sao? Ngươi bỏ được à?
Tiểu Điệp một mặt mê mang:
- Ai là nam nhân phụ lòng?
- Ha ha.
Rất nhanh đến buổi trưa.
Đội ngũ rốt cục đi tới chân Tử Hà sơn.
Lạc Thanh Chu mang theo Hạ Thiền xuống xe ngựa.
Phu thê Tần Văn Chính cũng đỡ lấy Tần nhị tiểu thư đi xuống từ trên xe ngựa phía trước.
Lạc Thanh Chu và Tiểu Điệp đi ở phía trước, mang theo một đoàn người đi lên trên núi.
Thân thể Tần nhị tiểu thư yếu đuối, lúc đầu chuẩn bị cho nàng một cỗ kiệu, bất quá bị nàng từ chối.
Nàng được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, từng bước từng bước đi lên núi.
Đại khái nửa canh giờ.
Một đoàn người rốt cục bò lên giữa sườn núi.
Lạc Thanh Chu bước nhanh đi đến trước phần mộ, nhặt lên tấm bảng gỗ từ trong đất bùn, một lần nữa đặt ở trước phần mộ.
Sau đó, đốt vàng mã, dâng hương.
Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt đều đi tới trước mộ phần, có chút cúi đầu, lên một nén nhang.
Lạc Thanh Chu cùng Tiểu Điệp quỳ gối trước phần mộ, đốt vàng mã, dâng hương, sau đó dập đầu.
Tống Như Nguyệt quay đầu, nhìn về phía khuê nữ bên cạnh.
Gương mặt Tần Vi Mặc đỏ ửng, do dự một chút mới đợi đến lúc sau khi Tiểu Điệp đứng dậy, đi qua quỳ gối cùng một chỗ với thiếu niên bên cạnh, dâng hương, đốt vàng mã.
Sau đó đỏ mặt dập đầu, cái trán chạm đất, thấp giọng nói:
- Lâm di, thân thể tỷ tỷ không tốt, không thể tự mình đến đây quỳ lạy ngài, Vi Mặc hôm nay thay thế nàng đến, hi vọng Lâm di không nên trách tội...