Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 619 - Chương 619: Đại Tiểu Thư Đến?

Chương 619: Đại tiểu thư đến? Chương 619: Đại tiểu thư đến?

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng, đợi nàng dập đầu lạy ba cái, ngẩng đầu lên, nói khẽ:

- Vi Mặc... Cám ơn ngươi.

Tần Vi Mặc nghe được ‘Xưng hô’ này, gương mặt ửng đỏ, cúi đầu đốt vàng mã, không dám đáp lời.

Tế bái xong, bắt đầu chuẩn bị dời mộ phần.

Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư lui ra phía sau.

Hạ nhân Tần phủ quơ thuổng sắt, cuốc, bắt đầu đào bùn đất.

Rất nhanh, quan tài lộ ra.

Tiểu Điệp khóc đỏ cả mắt.

Đợi sau khi quan tài lộ ra toàn bộ, Lạc Thanh Chu tiến lên trước, cùng hạ nhân Tần phủ một chỗ nâng quan tài từ trong hố lên.

Tấu nhạc vang lên, minh tệ bay tán loạn.

Đường xuống núi cũng không dễ đi.

Hai hàng người khiêng lên quan tài, cẩn thận từng li từng tí.

Lạc Thanh Chu đi ở phía sau cùng, một bên vung giấy, một bên nhẹ giọng hô:

- Mẫu thân, đi thôi... Chúng ta thay một nơi khác thật tốt... Nơi đó, ấm áp hơn một chút...

Trong ngực Tần nhị tiểu thư giúp hắn ôm tấm bảng gỗ dính lấy bùn đất viết “Thanh Chu mẫu thân chi mộ’ kia, cúi đầu, đi theo đằng sau quan tài, cẩn thận từng li từng tí xuống núi.

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng nhu nhược của nàng, thêm mái tóc dài đen nhánh rủ xuống bên trên y phục tuyết trắng, trong mắt lộ ra một tia kiên định.

m thanh tấu nhạc dần dần đi xa.

Phần mộ bị đào lên kia một lần nữa đã bị bùn đất lấp đầy.

Gió lạnh lướt qua, tro tàn tung bay bốn phía trước mộ.

Những hương nến cắm trên mặt đất đã đốt hết, chỉ còn lại tàng nhan vẫn ấm áp như cũ.

Bụi cỏ bên cạnh đột nhiên khẽ động, một con thỏ rừng nhỏ da lông xám trắng lặng lẽ ló đầu ra, hít hít cái mũi, nhìn về phía mâm quả dùng để tế điện trước mộ phần.

Nhưng nó cũng không dám đi qua.

Trước phần mộ, chẳng biết lúc nào lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện nhiều thêm một đạo thân ảnh màu xanh nhạt, đang an tĩnh đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Hồi lâu sau.

Đợi sau khi đội ngũ dưới núi đi xa mới tại chỗ biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa từng tới đây bao giờ.

Thỏ rừng nhỏ trốn ở trong bụi cỏ sớm đã không dằn nổi, lập tức cẩn thận từng li từng tí nhảy ra bụi cỏ, nhảy về phía trái cây đủ loại màu sắc mê người ở phần mộ lúc trước.

- Răng rắc... Răng rắc...

Trước mộ phần yên tĩnh, rất nhanh vang lên âm thanh thỏ rừng nhỏ đang hưởng dụng hoa quả.

Mộ tổ Tần gia.

Có núi có nước, có thôn xóm.

Nơi đó thật là một nơi đến rất tốt đẹp.

Bên cạnh mộ tổ Tần gia.

Đất đai sớm đã được chọn tốt, ngôi mộ mới cũng đã được đào xong.

Sau khi đội ngũ đi vào.

Hạ quan tài, lấp đất, cắm cọc, dựng bia...

Toàn bộ quá trình rất nhanh hoàn thành.

Sau đó dâng lên hương nến tế phẩm, lại một lần nữa tế bái.

Làm xong hết thảy đã là giờ Thân.

Được ngân giáp thiết kỵ hộ tống, đám người Tần gia trở về nội thành, lần nữa dẫn tới không ít người vây xem và hộ tống đi theo.

Dừng lại trước cửa Tần phủ.

Lạc Thanh Chu xuống xe ngựa, bái tạ thiếu nữ váy đen ngồi trên lưng ngựa và năm mươi ngân giáp thiết kỵ, chắp tay nói:

- Đa tạ Nguyệt Ảnh cô nương cùng các vị, lần này hộ tống Thanh Chu dời mộ phần cho mẫu thân, Thanh Chu nhất định ghi nhớ trong lòng.

Nguyệt Ảnh lập tức ngồi ngay ngắn, có chút cúi đầu hoàn lễ, thản nhiên nói:

- Công tử không cần khách khí, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, cáo từ.

Dứt lời, mang theo ngân giáp hộ vệ giẫm tiếng vó ngựa nặng nề mà chỉnh tề rời đi.

Tần gia hạ nhân bắt đầu khiêng đỡ các loại vật phẩm ở trên mấy chiếc xe bò, trở về chỗ cũ.

- Đi thôi, về phủ.

Tần Văn Chính nói một tiếng, thần sắc uy nghiêm đứng tại bậc thang trên mặt đất.

Tống Như Nguyệt vội vàng đi theo phía sau hắn, thấp giọng nói:

- Lão gia, những ngân giáp hộ vệ kia đã rời đi...

Tần Văn Chính quay đầu nhìn nàng nói:

- A, vậy ngươi có thể bắt đầu.

Tống Như Nguyệt: - ...

Phu thê hai người cùng một chỗ quay đầu nhìn thoáng qua, không có lại nói tiếp, trực tiếp tiến vào phủ.

Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư bước lên bậc thang.

Hai người nhìn nhau, tựa hồ cũng có lời muốn nói, nhưng cũng không có mở miệng trước.

Châu nhi nhịn không được ở sau lưng nói:

- Tiểu thư, người tối hôm qua một đêm cũng không có ngủ, mau trở về nghỉ ngơi một hồi đi.

Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, nhìn thiếu niên bên cạnh, nói:

- Tỷ phu, ngươi cũng mệt mỏi một ngày, mau trở về nghỉ ngơi đi.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bùn đất bên trên váy trắng của nàng, nói khẽ:

- Nhị tiểu thư, chờ một lúc ta tắm rửa xong, đổi một thân quần áo lại đi tìm ngươi.

Tần Vi Mặc ôn nhu đáp.

- Ừm.

Thu nhi cùng Châu nhi đỡ nàng, tiến vào trong phủ.

Đợi bóng lưng nhu nhược của nàng biến mất chỗ góc rẽ đình viện, Lạc Thanh Chu mới thu hồi ánh mắt, quay qua nói với thiếu nữ vẫn như cũ đứng dưới đại thụ cách đó không xa:

- Thiền Thiền, có thể đến đây.

Bình Luận (0)
Comment