Đang muốn đóng cửa rời đi, Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, lập tức nói:
- Tiểu Điệp, vào đi, nói cho công tử biết một chút, ngươi gần đây học thêm cái gì.
Tiểu Điệp lập tức cởi giày tiến vào, khép cửa phòng lại.
Ngoài phòng, Thu nhi ngồi ở phòng khách, một bên thêu hoa, một bên đun nước nóng, chuẩn bị chờ một lúc hầu hạ bọn hắn rửa sạch.
Nước trong ấm, rất nhanh liền ‘Phốc phốc’ vang lên.
Canh ba.
Lạc Thanh Chu thấy tiểu nha đầu trong ngực đã ngủ, thần hồn xuất khiếu, xuyên qua nóc nhà, bay lên bầu trời đêm.
Ở giữa không trung cẩn thận quan sát Tần phủ một lần, và đường đi bốn phía, cũng không thấy gì khác thường, hắn mới bay về phía Uyên Ương lâu.
Đã hơn một tháng không có nhìn thấy hai vị kia, không biết đêm nay các nàng vẫn còn ở đó hay không.
Nói thật, lâu như vậy không có nhìn thấy các nàng, trong lòng vẫn có một ít tưởng niệm.
Dù sao một người thực tình giúp hắn tu luyện, một người thường xuyên ngọt ngào gọi hắn ca ca, còn đưa hắn rất nhiều đồ tốt.
Thần hồn ban đêm rất tịch mịch.
Ngẫu nhiên có hai đồng loại bồi tiếp trò chuyện, cùng một chỗ tu luyện, cảm giác vẫn rất không tệ.
Không bao lâu.
Hắn đã đi tới Uyên Ương lâu.
Mái cong mái nhà trống trơn.
Thân ảnh xanh nhạt và thân ảnh màu đỏ vẫn như cũ không có ở đó.
Hai người chẳng lẽ đã hẹn rời đi?
Thế nhưng, cố sự và kinh thư cũng còn không có nói xong mà.
Lại hoặc là, các nàng gần đây đang đến lúc đột phá, cho nên gần đây đều trốn ở trong nhà bế quan?
Hắn nhớ tới vị Nguyệt muội muội kia đưa cho hắn bảo điệp đưa tin.
Nếu như hai người kia thật rời đi, hắn còn có thể dùng bảo điệp đưa tin liên hệ cùng vị Nguyệt muội muội kia, nhưng vị Nguyệt tỷ tỷ kia thì sao đây?
Nếu như nàng không còn chủ động tới, hắn và nàng chẳng phải liền sẽ không còn thấy nhau nữa?
Bay đến nóc nhà.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ nhiều, ngồi xuống tại nóc nhà, nhắm mắt lại, tắm rửa ánh trăng, vận chuyển tâm pháp, bắt đầu tu luyện.
Bóng đêm lặng yên trôi qua.
Trên nóc nhà nào đó xa xa, một đạo thân ảnh xanh nhạt tĩnh không một tiếng động đứng ở nơi đó, đang an tĩnh nhìn hắn.
Một canh giờ sau.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, thấy vẫn không có người đến, lúc này mới bay lên không trung rời đi.
Trên đường bay trở về Tần phủ, hắn do dự một chút, lại lộn vòng phương hướng, bay về phía Thành Quốc phủ.
Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt trên mái hiên nơi xa từ đầu đến cuối đều đang âm thầm nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đứng trên không hẻm nhỏ bên ngoài Thành Quốc phủ, ánh mắt nhìn về phía phủ đệ, lại đột nhiên phát hiện trong phủ nổi trôi một tầng sương mù màu xám thật mỏng, vừa hay ngăn cản ánh mắt của hắn.
Hắn cái gì đều không nhìn thấy.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai bên mái cong trên nóc nhà chính sảnh, một bên mái cong khảm nạm lấy một viên châu màu đỏ, một bên mái cong khảm nạm lấy một viên châu màu đen.
Hiển nhiên là chuyên môn phòng bị thần hồn.
Xem ra vì an toàn và tu luyện của Lạc Ngọc, Thành Quốc phủ lại tăng cường đề phòng.
Hắn nơi này có hai chiếc khăn tay, hẳn là đều có thể che khuất hai viên châu kia, bất quá trong phủ ẩn tàng cao thủ, có thể sẽ lập tức phát hiện hắn.
Cho nên, hắn cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Lại ở giữa không trung nhìn một hồi mới quay người trở về Tần phủ.
Đã ba tháng.
Long Hổ học viện năm nay khảo thí là tại hai mươi tháng tám, khoảng cách đến hiện tại vẻn vẹn còn có thời gian năm tháng.
Mà thời gian thi Hương thì là tại mười lăm tháng tám, khoảng cách Long Hổ học viện khảo thí vẻn vẹn chỉ có mấy ngày thời gian.
Hắn khẳng định phải tham gia thi Hương, mà lại nhất định phải thi đậu.
Chỉ có dạng này, hắn mới có thể cho mình, cho mẫu thân đã qua đời, cho Tần phủ một cái công đạo.
Chỉ có dạng này, hắn mới có thân phận có tư cách, làm một ít chuyện.
Một đường suy nghĩ, quay trở về Tần phủ.
Thần hồn trở về cơ thể, nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung một hồi, mới ôm tiểu nha đầu trong ngực nhắm mắt lại.
Không lâu sau khi hắn hồi phủ, thân ảnh xanh nhạt mới rời đi khỏi trên nóc nhà nào đó.
Nàng đi tới trên không Thành Quốc phủ, từ trên cao nhìn xuống nhìn một hồi mới như ánh trăng tán loạn mà ra, biến mất không thấy gì nữa.
Trong quân doanh cách Mạc Thành mấy chục cây số bên ngoài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài hỏa hồng đang nằm trong lều vải, trằn trọc, khó mà ngủ.
Lại qua một lát.
Nàng đột nhiên lấy ra một khối ngọc thạch bóng loáng như gương từ trong nhẫn trữ vật, lẩm bẩm:
- Lúc này, đôi cẩu nam nữ kia hẳn là đang ở trên Uyên Ương lâu tình chàng ý thiếp đi.
Hồn lực nàng khẽ động, vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, điểm vào trên ngọc thạch bóng loáng, bắt đầu viết chữ.
【 Ca ca, đang làm gì thế? 】