Viết xong, nàng đột nhiên lại xóa bỏ.
- Thân phận bản cung bây giờ, sao có thể tùy tiện hô người ta là ca ca? Tức cười!
Nàng lạnh lùng nói một câu, trầm ngâm một chút, đột nhiên nằm xuống, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn cầm bảo điệp đưa tin, bắt đầu viết chữ.
Rất kỳ quái, thần hồn vừa rời khỏi nhục thể, cảm giác không chỉ có thân thể nhẹ nhàng, tâm tình và tâm cảnh cũng trở nên nhẹ nhàng, không có bất kỳ cố kỵ và cảm giác nặng nề nào.
【 Ca ca ca ca! Đang làm gì đó? Là đang kể chuyện xưa cho Nguyệt tỷ tỷ nhà ngươi sao? Muội muội cũng muốn nghe chuyện xưa, lâu như vậy, ca ca làm sao không chủ động liên hệ muội muội. Muội muội rất nhớ ca ca! 】
Tin tức được gửi đi.
Gương mặt nàng đột nhiên lại có chút nóng lên:
- Có thể quá buồn nôn hay không, quá mất mặt? Bản cung... Được rồi, bây giờ ta là thần hồn, thần hồn không thân phận, tùy tâm sở dục (tuỳ ý mà làm) là được.
Đợi đã lâu, đối phương cũng không có trả lời.
Thần hồn nàng đành phải trở về cơ thể.
Lúc này, suy nghĩ vừa rồi gửi đi những lời kia, gương mặt nàng lập tức lại nóng lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng nàng rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tính: Thần hồn mất mặt, bản cung quản chuyện làm gì?
Thần hồn là thần hồn, nhục thân là nhục thân, hoàn toàn chính xác là không thể nhập làm một.
Dù sao thần hồn có thể thoát thể mà ra, sau khi tu vi cường đại, thậm chí có thể rời khỏi nhục thể lúc đầu, chiếm cứ thân thể người khác, thậm chí có thể đầu thai chuyển thế, bất tử bất diệt.
Mà thần hồn và nhục thân tu luyện, cần bảo trì tâm cảnh đều không giống nhau.
Cho nên, thần hồn làm chuyện gì cũng không có quan hệ với Trưởng công chúa nàng.
Qua một tháng nữa, nàng sẽ đi kinh đô.
Đến lúc đó có thể tiếp tục tu luyện thần hồn.
Nơi này là quân doanh, khí huyết quân nhân tràn đầy, mấy vạn người tập hợp cùng một chỗ, không khác nào biển lửa phệ hồn đáng sợ nhất, cho nên nàng cũng không dám tùy tiện ra ngoài.
Nghĩ như vậy một hồi mới bình tĩnh trở lại, nhắm mắt lại.
Một đêm thời gian lặng yên mà qua.
Lạc Thanh Chu buổi sáng rời giường, mặc quần áo tử tế, đột nhiên phát hiện trong túi trữ vật có cái gì chấn động một chút.
Hắn mở ra túi trữ vật nhìn lại, phát hiện là bảo điệp đưa tin mà vị Nguyệt muội muội kia cho.
Hắn sửng sốt một chút, vội lấy đem ra, thấy phía trên nổi lên một dòng chữ nhỏ rõ ràng: 【 Ca ca ca ca! Đang làm gì đó... 】.
Ngắn ngủi một câu, vậy mà xuất hiện bốn chữ ‘Ca ca’.
Chỉ nhìn chữ, giống như có thể nghe được âm thanh ngọt ngào của vị Nguyệt muội muội kia.
Lạc Thanh Chu duỗi ra đầu ngón tay, thôi động hồn lực, trả lời một câu: 【 Các ngươi đi nơi nào? Ta mỗi đêm đều đi Uyên Ương lâu, tại sao không có thấy các ngươi? 】
Trả lời xong, thu lại bỏ vào trong túi trữ vật.
Ăn điểm tâm xong, hắn lần nữa đi đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, tiếp tục tu luyện.
Vừa tiến vào thông đạo đột nhiên bị hai thân ảnh tuyết trắng âm thầm đánh tới, mỗi bên một cái, vừa chuẩn bị cắn giày của hắn.
Bất quá hắn mới từ trong nước hồ tiến vào, cũng không có mặc giày, thấy thế lập tức nhảy dựng lên, ‘Phanh phanh’ hai tiếng, một cước một con, trực tiếp đá bay hai bé thỏ trắng này ra ngoài.
Sau đó đi vào.
Hai bé thỏ trắng nhìn mềm mại ngốc nghếch, ngốc hề hề, nhưng lực phòng ngự và sinh mệnh lực lại cực kì ương ngạnh, bị hắn đá bay ra ngoài ngã trên đất, lập tức lại bò lên, lần nữa một trái một phải, há hốc mồm, hướng về hai cái chân của hắn mà dữ dằn cắn tới.
- Ầm! Ầm!
Lạc Thanh Chu không có khách khí, lần này, tăng thêm lực đạo, lần nữa đá bay bọn nó ra ngoài.
Hai bé thỏ trắng nặng nề mà té ngã trên mặt đất, lần này, cũng không tiếp tục đứng lên.
Ngồi trên mặt đất vùng vẫy mấy lần, liền nằm ở nơi đó, mở to hai mắt nhìn hắn, không động đậy được nữa.
Lạc Thanh Chu thấy phần bụng chúng nó chập trùng, cũng chưa chết đi, mới không tiếp tục để ý tới, trực tiếp tiến vào thông đạo ở giữa.
Hắn quyết định lại đi nhìn địa phương ngày hôm qua xem.
Hắn bước nhanh hơn, xe nhẹ đường quen xuyên qua thông đạo, đi đến cửa hang.
Nhưng bên ngoài đen kịt một màu.
Ngày hôm qua trời xanh mây trắng, chim hót hoa nở, cỏ xanh suối nước, đột nhiên đều biến mất không thấy, lại biến thành phiến mộ địa âm khí âm u, âm u đầy tử khí trước kia hắn đã nhìn thấy.
Hắn ngơ ngác đứng trong mộ địa, ngắm nhìn bốn phía, có chút không rõ.
- Xem ra đúng như lão nhân gia kia nói, nơi này trùng điệp rất nhiều không gian. Nhưng vì sao hắn lại luôn có thể tiến đến không gian mộ địa này?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm suy tư, cũng không có chờ lâu ở bên trong, quay người tiến vào thông đạo.
Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên linh quang, tựa hồ suy nghĩ một khả năng.