Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 714 - Chương 714: Hoài Nghi (1)

Chương 714: Hoài nghi (1) Chương 714: Hoài nghi (1)

- Bốp!

- A...

Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên mặt đất, bưng kín con mắt còn lại.

Thiếu nữ cầm kiếm, băng lãnh rời đi.

Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu mới đứng người lên, từ từ kéo xuống bàn tay đang che mắt, đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa.

Ngoài cửa trống trơn, chỉ có ánh trăng băng lãnh.

Hắn sững sờ một lát mới đóng cửa phòng, đi đến trước giường mỹ nhân, nằm ở phía trên, nhắm mắt lại.

Hắn cau mày, nhớ lại cảnh tượng từng một màn đã từng xảy ra.

Không biết qua bao lâu.

Phía trước cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ. Hắn mở mắt ra nhìn lại.

Bách Linh một bộ váy phấn lén lén lút lút đứng ngoài cửa sổ, một tay tiến vào bên cửa, trong tay đang cầm viên bảo thạch màu đỏ sậm kia.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Yên tĩnh mấy tức, Bách Linh vô tội chớp chớp con ngươi linh động, đành phải lại thả lại bảo thạch trong tay lên bàn, ngượng ngùng cười nói:

- Cô gia, đây là cái gì?

Lạc Thanh Chu đứng dậy, đi tới, cầm lấy bảo thạch đỏ sậm trên bàn nhìn thoáng qua, đưa cho nàng nói:

- Chuyên môn mua cho ngươi, cầm đi.

- A?

Bách Linh sửng sốt một chút, lập tức mặt mũi tràn đầy vui vẻ tiếp nhận, hỏi lại:

- Thật sao? Cô gia thật tốt.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm gương mặt tiếu lệ kia của nàng một hồi, đột nhiên nói:

- Bách Linh, đến đây, cô gia có lời muốn nói với ngươi.

Bách Linh nghe xong, lập tức cảnh giác, một bên lui lại, một bên lắc đầu nói:

- Không muốn, người ta mới không muốn cô nam quả nữ ở cùng một phòng với cô gia đâu.

Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện bảo thạch, đỏ sậm trong tay hắn lóe ra một tia sáng ngời ở dưới ánh trăng.

Hắn rõ ràng nhớ kỹ, viên bảo thạch màu đỏ sậm này, vô luận là dưới ánh mặt trời, hay là ở dưới ánh trăng hoặc là dưới ánh đèn đều là ảm đạm không ánh sáng.

Bây giờ lại đột nhiên bắt đầu lấp lóe sáng ngời.

- Bách Linh, ngươi hiểu lầm cô gia.

Lạc Thanh Chu vừa nói, một bên cầm lên giấy tuyên từ trên bàn, nói:

- Hai tay cô gia chính bị thương, muốn viết chữ, lại không cách nào mài mực, muốn bảo ngươi tiến đến hỗ trợ mài mực mà thôi. Ngươi đến xem, cô gia đang chuẩn bị viết thư cho nhị tiểu thư, đã viết một chút.

Bách Linh nghe xong, lập tức đi tới, tới gần phía trước cửa sổ, thò cổ vào nhìn về giấy tuyên trong tay hắn.

- Cô gia, thư này... A.

Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm cổ nàng, trực tiếp kéo nàng từ ngoài cửa sổ vào phòng.

- Cô gia, tha mạng...

Lạc Thanh Chu trực tiếp bế nàng lên, nói:

- Đi, đi lên giường tâm sự.

Bách Linh vặn vẹo giãy dụa ở trong ngực hắn, trong tiếng mang theo nức nở nói:

- Không muốn... Người ta không muốn cùng cô gia lên giường...

Hai tay lại ôm chặt lấy cổ của hắn.

Lạc Thanh Chu ôm nàng đi vào buồng trong, ném nàng vào trên giường, lập tức cũng đi tới giường, nhấc đến chăn mền, che hai người lại cùng một chỗ ở bên trong.

Hai người ở trong bóng đêm bốn mắt nhìn nhau, không nhúc nhích.

An tĩnh một hồi.

Bách Linh đột nhiên lại đau khổ cầu khẩn.

- Cô gia, tha mạng... Không được cởi đồ của người ta...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đưa tay giải khai dây thắt lưng bên hông nàng, bắt đầu trút bỏ váy áo của nàng.

Bách Linh ô ô nói:

- Cô gia, coi như ngươi cởi người ta trống trơn, người ta cũng thà chết chứ không chịu khuất phục.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn áo lót trên người nàng, trầm mặc một chút, nói:

- Bách Linh, cô gia chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời, có được hay không?

Dừng một chút, lại nói:

- Thật ra có một số việc, hiện tại cũng không cần thiết che giấu, không phải sao?

Bách Linh cúi đầu ô ô, không nói gì.

Lạc Thanh Chu vuốt ve bờ vai kiều nộn trơn nhẵn của nàng, nhìn chằm chằm gương mặt phấn nộn của nàng một hồi, lại nói khẽ:

- Bách Linh, còn có hơn hai tháng thời gian sẽ tới thi Hương, chờ cô gia thi đậu cử nhân liền sẽ tách ra với đại tiểu thư.

- Nhưng, cô gia phải phụ trách đối với nữ hài đã động phòng với cô gia kia, cho nên đến lúc đó, khẳng định phải mang nàng đi. Ngươi hiểu rõ cô gia đang nói cái gì mà, đúng không?

Bách Linh cúi đầu trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Cô gia, động phòng với ngươi không phải là đại tiểu thư sao? Ngươi có thể đừng rời khỏi đại tiểu thư hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng, nhìn hồi lâu, vuốt ve hai vai nàng, nắm dây thừng nhỏ buộc áo lót trên vai nàng, chậm rãi kéo nó từ trên vai rơi xuống dưới.

Dây nhỏ treo ở bên trên cánh tay ngọc của nàng, một bộ lưu luyến không rời.

Trước ngực sung mãn, vô cùng sống động.

- Bách Linh, nói cho cô gia....

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng, rốt cục hỏi ra vấn đề đã ẩn giấu trong đáy lòng mình từ đó tới giờ:

- Đêm đó động phòng với cô gia, còn có mấy lần cùng phòng với cô gia kia, là ai? Là ngươi? Hay là...

Bình Luận (0)
Comment