- Cô gia, là tiểu thư của nhà ta.
Bách Linh đáp.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, tay đột nhiên rơi xuống, nhìn nàng nói:
- Ngươi đã không chịu nói, vậy cô gia tự mình phán đoán.
Thân thể Bách Linh run lên, trên gương mặt lập tức đỏ ửng, run giọng hô:
- Cô... Cô gia...
- Không đoán được. Bất quá không sao, cô gia còn có một chiêu cuối cùng.
Lạc Thanh Chu buông tay ra, xoay người đặt nàng ở phía dưới, bắt đầu cởi áo lót trên người nàng, nói:
- Bách Linh, cô gia chỉ cần ân ái với ngươi một lần, tự nhiên sẽ biết.
- Cô gia...
Bách Linh đột nhiên bắt đầu luống cuống, kịch liệt giãy giụa.
Lạc Thanh Chu bắt lấy cổ tay của nàng, đặt hai cổ tay của nàng lên trên đỉnh đầu, xích lại gần gương mặt của nàng nói:
- Bây giờ nói, còn kịp.
Hai con ngươi Bách Linh rung động, môi phấn có chút giật giật, đang muốn mở miệng, đột nhiên ‘Oa’ một tiếng khóc lớn:
- Cô gia, không muốn! Không muốn khi dễ người ta! Người ta thà chết chứ không chịu khuất phục...
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức biến sắc, chậm rãi vén chăn lên, nhìn về phía bên ngoài.
Một thiếu nữ với váy áo xanh nhạt, cầm kiếm, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, chẳng biết lúc nào đã giống như u linh vô thanh vô tức đứng ở trước giường, hai con ngươi đang lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu: - ...
Bách Linh khóc vài tiếng, ở phía dưới người hắn vặn vẹo mấy lần, đột nhiên đẩy mạnh người hắn ngã xuống, nhanh chóng bò xuống giường, ôm thiếu nữ băng lãnh bên giường khóc ròng nói:
- Thiền Thiền, cô gia...
Không đợi nàng nói xong, Hạ Thiền đã quay người rời đi, bước nhanh ra khỏi phòng.
Bách Linh đứng ở bên giường sửng sốt một chút, nhìn tên bại hoại nào đó trên giường một chút, thân thể run lên, cuống quýt mặc y phục, chạy trối chết theo sau lưng nàng.
Lạc Thanh Chu ở trên giường một hồi, nằm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua mà che trên đỉnh đầu.
Lập tức lại thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
- Thối cô gia! Thư.
Giọng nói của Bách Linh đột nhiên vang lên từ ngoài cửa sổ.
Lạc Thanh Chu đã tỉnh hồn lại, lập tức xuống giường, đi tới.
Bách Linh buông thư ra, xoay người chạy mất, chờ chạy đến chính giữa đình viện, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, dừng bước lại, quay đầu nói:
- Cô gia, bảo thạch ngươi cho ta đâu? Có phải rơi ở trên giường rồi hay không?
Lạc Thanh Chu đi tới trước cửa sổ, nhìn nàng nói:
- Tựa như là thế, vào đây tìm xem.
Bách Linh biến sắc, quay đầu liền chạy, chờ chạy đến cửa chính mới xoay người lại lớn tiếng nói:
- Thối cô gia! Xấu cô gia! Sắc cô gia! Người ta thật muốn để Thiền Thiền đánh một kiếm đâm nát cái đồ hư hỏng nhà ngươi, nhìn ngươi còn dám giở trò xấu đối với người ta hay không.
Nói xong, lập tức chạy trốn mất dạng.
Lạc Thanh Chu nhìn cửa chính, run lên một hồi, giơ tay lên, nhìn về phía bảo thạch đỏ sậm trong tay.
Lại đưa lên ánh trăng nhìn kỹ một hồi, quả nhiên phát hiện bên trong sáng lên một chút ánh sáng.
Khối bảo thạch này đến từ không gian thượng cổ, khẳng định không đơn giản.
Tất cả mọi thứ ở nơi đó đều mục nát thành tro, chỉ có nó còn bảo trì hoàn hảo.
Trước đó ảm đạm không ánh sáng, hắn lúc đầu cứ nghĩ nó đã bị phế đi, bất quá sau một đoạn thời gian thả ở dưới ánh nắng và dưới ánh trăng, nó vậy mà bắt đầu tỏa ra ánh sáng, vậy liền biểu thị, nó có hi vọng khôi phục lại trạng thái trước đó.
Cho nên hắn đương nhiên không thể tiện tay đưa ra ngoài.
Đến lúc đó mua cho Bách Linh mấy xâu mứt quả đền bù đi.
Hắn để bảo thạch lên bàn dưới ánh trăng.
Bên cạnh có đặt Nhật Nguyệt bảo kính.
Tấm gương này nhìn quá bình thường, cho nên vừa rồi Bách Linh nha đầu kia căn bản không có để ý.
Tiểu Điệp và Thu nhi mỗi lần đến đây lau bụi bụi cũng không có để ý.
Trước đó Hạ Thiền tiến đến mài mực cũng không có để ý.
Cho nên để ở chỗ này, hắn cũng không sợ bị người trộm đi.
Cho dù bị trộm cũng không sao, hắn đã nhỏ máu nhận chủ, tâm thần tương liên, có thể bất cứ lúc nào biết được vị trí của nó.
Ngồi xuống trước bàn, cầm lên hai phong thư kia, mở ra nhìn lại.
Thứ Nhị tiểu thư vẫn viết cao thâm mạt trắc như cũ, ẩn giấu đi ám ngữ.
Thật ra chỉ dùng đổi mấy chữ mẫu thân, phụ thân, và mấy người khác đều đổi thành hai chữ ‘Tỷ phu’ là được, sẽ đọc càng thêm lưu loát.
Đáng thương cho nhị ca, lần này rốt cục bị nhị tiểu thư thăm hỏi.
Đoán chừng nhị tiểu thư cũng biết trong khoảng thời gian này, Tần nhị ca đang khẩn trương chuẩn bị cho Long Hổ học viện khảo thí hơn hai tháng sau.
Xem hết thư của nhị tiểu thư, lại mở ra một phong thư khác.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, vị Tuyết Y tỷ kia rất không hài lòng với kết cục của « Thạch Đầu Ký ».
- Lạc công tử, ngươi viết không đúng. Từ hướng đi của toàn bộ tình cảm và các loại ám chỉ trong chuyện xưa suy ra, rõ ràng nên là kết cục bi kịch...