- Lâm cô nương cuối cùng gả cho bắc Tĩnh Vương, kết cục hạnh phúc, ta đây có thể lý giải. Nhưng ngươi cũng không nên cho Bảo Ngọc cùng Bảo Trâm kết cục như vậy chứ...
- Còn có, ngươi viết nơi này cũng không đúng, ngươi hẳn là phải viết như thế...
Lạc Thanh Chu nhìn một nửa, liền lười nhác nhìn tiếp, trực tiếp vò thành cục, ném vào trong sọt rác bên cạnh.
Hắn biên « Thạch Đầu Ký » nói trắng ra là vì Tần nhị tiểu thư, đương nhiên không thể nào là bi kịch.
Lạc Thanh Chu không có lại để ý tới vị Tuyết Y tỷ kia, cất kỹ thư của Tần nhị tiểu thư, bỏ lại vào phong thư, thu vào trong túi trữ vật.
Nhìn thời gian, không sai biệt lắm.
Hắn phải nắm chặt thời gian đi tu luyện.
Hảo hảo cất « Ngưu Ma Thần Công », đóng lại cửa sổ, hắn trở lại trên giường, thần hồn xuất khiếu.
Tra xét khắp Tần phủ một vòng, thấy không có gì lạ, phương bay về phía Uyên Ương lâu.
Gió đêm ôn nhu.
Trên nóc nhà Uyên Ương lâu, Lạc Thanh Chu thúc đẩy phi kiếm, mở ra giấy tuyên đã sao chép « Ngưu Ma công pháp ».
Từng hàng chữ nhỏ đen như mực hiển lộ dưới ánh trăng trắng noãn.
Thân ảnh xanh nhạt đứng bên trên mái cong, vẫn như cũ thanh lãnh như tuyết.
Bất quá đêm nay nàng tựa hồ dễ nói chuyện hơn nhiều.
Chỉ cần Lạc Thanh Chu đặt câu hỏi, nàng đều sẽ trả lời và kiên nhẫn giải thích.
Nghe nàng giảng giải, Lạc Thanh Chu như thể hồ quán đỉnh*, trong lòng càng ngày càng bội phục vị Nguyệt tỷ tỷ này, cũng càng ngày càng hiếu kì thân phận chân thật của nàng.
*rưới nước lên đầu, giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Có thể quen thuộc văn tự Yêu tộc và công pháp tu luyện như thế, quả không đơn giản.
Bất quá hắn không dám hỏi nhiều.
Sau nửa canh giờ.
Hắn cuối cùng lý giải thấu triệt toàn bộ « Ngưu Ma công pháp ».
Vừa lúc canh ba.
Hai người lại một trước một sau đi gác chuông ngoại thành.
Lạc Thanh Chu tiếp tục tôi luyện Thần hồn.
Luyện hồn như luyện thể, lặp đi lặp lại, khiến cho thần hồn càng thêm ngưng thực, tinh thuần.
Thống khổ không thể tránh được.
Trời sắp sáng, hắn mỏi mệt không chịu nổi về tới trong phủ.
Thần hồn quay về cơ thể.
Lấy ra linh dịch đen như mực từ trong túi trữ vật, lại hấp thu một giọt.
Ngày thứ hai khôi phục lại, lấy ra Giám Võ thạch kiểm tra một hồi.
Tinh thần lực đã gia tăng đến 2200.
Lẽ ra càng về sau, tinh thần lực sẽ càng khó gia tăng.
Bất quá có thể bởi vì linh dịch và vị Nguyệt tỷ tỷ kia hỗ trợ, tinh thần lực của hắn gia tăng vẫn như cũ rất nhanh.
Ban ngày hắn đi đáy hồ luyện thể, tu luyện « Ngưu Ma Thần Công ».
Ban đêm hắn thì thần hồn xuất khiếu được vị Nguyệt tỷ tỷ kia trợ giúp đi gác chuông tôi luyện Thần hồn.
Ban đêm ba ngày sau.
Ngay khi chuông lớn trùng kích một đợt cuối cùng, hắn rốt cục đột phá.
Một nháy mắt khi vừa tấn cấp đến Luyện Thần cảnh, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều thay đổi trở nên không giống như thường.
Ánh mắt nhìn càng xa, càng rõ ràng hơn.
Tai thậm chí có thể nghe được âm thanh chuột chạy trong chùa miếu.
Hồn lực trong cơ thể càng thêm tinh thuần.
Toàn bộ thần hồn càng thêm ngưng thực, mặc dù trọng lượng tựa hồ không có gia tăng, nhưng lại cảm giác càng giống như một ‘Người’
- Bạch!
Phi kiếm bắn nhanh ra, có thể tuỳ tiện thúc đẩy trong vòng mười thước quanh người.
Hắn rõ ràng cảm giác được thần niệm của mình càng thêm cường đại, ngoại trừ thúc đẩy phi kiếm, tựa hồ cũng bắt đầu ngo ngoe muốn chạm vào đối với những vật khác.
Hắn nhẫn nhịn lại kích động trong lòng, chắp tay nói tạ thân ảnh xanh nhạt bên cạnh:
- Nguyệt tỷ tỷ, đa tạ. Nếu không phải có ngươi, chỉ sợ ta còn không biết năm nào tháng nào mới có thể đột phá.
Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn về phía chùa miếu bên ngoài lâu, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Lấy thiên phú của ngươi, cho dù không có ta trợ giúp, tối đa một tháng sau cũng sẽ đột phá. Cho nên, ngươi không cần cảm ơn ta.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, cái kia... Công pháp phụ thân...
Thân ảnh xanh nhạt không có nói tiếp.
Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, thời gian còn sớm, ta giảng cho ngươi « Đạo Đức Kinh » nhỉ?
Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc trong chốc lát, mới nói:
- Đêm nay không cần, ngươi về nghỉ ngơi đi.
Nói xong, nàng bay lên giữa không trung, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu sửng sốt trên gác chuông một hồi, thân ảnh lóe lên, nổi lên giữa không trung, bay về Tần phủ.
Tốc độ rất nhanh, thân thể càng thêm nhẹ nhàng.
Cảm giác đối với bốn phía cũng càng thêm nhạy cảm.
Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi một tin nhắn cho vị tiểu Nguyệt muội muội kia: 【 Tiểu Nguyệt, ta đột phá, hiện tại đã là Luyện Thần cảnh 】
Không bao lâu.
Tin tức hồi phục lại: 【 Oa! Ca ca ca ca ngươi thật lợi hại! Muội muội quá bội phục ngươi! Ca ca, đêm nay sư tỷ lại khi dễ ngươi? 】