(Dịch thơ:
Lá sen quần lụa một màu tươi. Hoa nở hai bên ghé mặt cười. Trong ao thấp thoáng nhìn không rõ. Tiếng hát vừa nghe biết có người.)
Lại viết văn chương:
- Thuỷ lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phồn. Nhân nhân độc ái cúc; tự cổ chí kim lai, thế nhân thịnh ái mẫu đơn; dư độc ái liên chi xuất ô nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yễu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên. Dư vị cúc, hoa chi ẩn dật giả dã; mẫu đơn, hoa chi phú quý giả dã; liên, hoa chi quân tử giả dã. Y! Cúc chi ái, Đào hậu tiển hữu văn; liên chi ái, đồng dư giả hà nhân; mẫu đơn chi ái, nghi hồ chúng hĩ....
[Ái Liên Thuyết - Bông của cây cỏ dưới nước trên bờ, nhiều loài dễ mến. Người người đều yêu mến cúc; từ xưa tới nay, người đời rất thích mẫu đơn; riêng ta, ta thích hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả, bên trong thông suốt bên ngoài thẳng ngay, chẳng bò dưới đất (không hệ luỵ) chẳng phát nhánh cành (không bè cánh), mùi thơm truyền xa càng tinh khiết, cắm yên đứng thẳng (hiên ngang, ngay thẳng), có thể ngắm từ xa, nhìn không chán. Ta nghĩ rằng hoa cúc là hoa của kẻ ẩn dật; hoa mẫu đơn là hoa của bực giàu sang; hoa sen là hoa của người quân tử vậy. Ôi! Yêu thích hoa cúc, sau này vẫn còn có vài người; có ai yêu thích hoa sen cùng với ta nào; còn yêu thích mẫu đơn thì có nhiều kẻ đến thế ư.]
Đáp xong toàn bộ đề mục, lại kiểm tra mấy lần, đã là mặt trời chiều ngả về tây.
Lạc Thanh Chu uống vào mấy ngụm nước sạch, lặp đi lặp lại kiểm tra mấy lần từ đầu tới cuối, lúc này mới buông bài thi xuống.
Lúc trời sắp tối, tiếng chuông vang lên, bắt đầu thu bài.
Thí sinh ngồi không thể động, không thể nói chuyện với phòng bên cạnh, không thể có động tác khác, chỉ có người đến thu bài thi.
Dẹp xong bài thi, thí sinh có thể đứng lên hoạt động, có thể ăn cơm nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu đứng người lên, tùy tiện hoạt động một chút, sau đó lấy ra thịt bò, điểm tâm, bánh bao từ trong túi, bắt đầu ăn.
Buổi sáng đến đây tiếp nhận kiểm tra, hắn được thủ vệ canh cửa yêu cầu, đem toàn bộ đồ ăn tách ra thành mấy phần.
Thịt bò bị xé thành nhiều mảnh, điểm tâm rách nát, bánh bao cũng đều bị xé ra xem, phòng ngừa bên trong có tài liệu.
Lúc này bắt đầu ăn, không chỉ có cứng rắn, còn vỡ nát, đã không có cảm giác gì.
Có thể nhét đầy cái bao tử liền tốt.
Trời tối, có người tiến đến quét dọn vệ sinh, đều đổi một thùng gỗ mới cho mỗi gian phòng, tiểu tiện đại tiện đều giải quyết ở bên trong.
Đại khái đến giờ Hợi (21h - 23h), rất nhiều thí sinh đều đã mệt mỏi ngủ thiếp.
Lạc Thanh Chu nằm trên ván gỗ đơn sơ, nhìn qua trăng sáng cùng sao trời phía ngoài, lòng yên tĩnh như nước, cũng không buồn ngủ.
Đột nhiên, con ngươi hắn co rụt lại, ngồi dậy, mở to hai mắt, nhìn về phía vầng trăng sáng.
Một đạo thân ảnh xanh nhạt đột nhiên chợt lóe lên từ vầng trăng sáng, mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại rõ ràng rơi vào hắn trong mắt.
- Là Nguyệt tỷ tỷ sao?
Trong lòng hắn nói thầm.
- Ông...
Ban đêm khô nóng, khắp nơi đều là muỗi.
Rất nhiều gian phòng truyền đến từng tiếng ‘Ba ba ba’ cùng tiếng chửi nhỏ.
Lúc sắp đến rạng sáng, toàn bộ trường thi đều an tĩnh lại, các nơi truyền đến tiếng lẩm bẩm.
Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, thần hồn xuất khiếu...
[Tứ Thư (四書) là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm:
Đại Học (大學)
Trung Dung (中庸)
Luận Ngữ (論語)
Mạnh Tử (孟子)]
…
- Bạch!
Thần hồn vừa bay ra, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên truyền ra từ nơi không xa trên phòng ốc.
Trên nóc nhà quan chủ khảo nghỉ ngơi.
Một viên châu màu đỏ lấp lóe ánh sáng, bắt đầu xoay chầm chậm.
Một cỗ sức mạnh đáng sợ đang nhanh chóng tìm kiếm dị thường trong trường thi, chuẩn bị khóa chặt bộc phát.
Lạc Thanh Chu cơ hồ không có chút do dự, hồn phách trong nháy mắt lại trở về cơ thể.
- Tà ma nơi nào dám can đảm đến trường thi quấy phá.
Một tiếng quát lạnh truyền ra từ trong gian phòng kia.
Lập tức, một nam tử trung niên người mặc trang phục tướng lĩnh, eo đeo bảo kiếm, từ trong nhà bước nhanh đi ra.
Rất nhiều thủ vệ chạy vội qua.
Nam tử trung niên kia đi xuống bậc thang, ngẩng đầu, nhìn lên nóc nhà.
Viên châu trên nóc nhà đã khôi phục bình thường.
- Đi ngang qua sao?
Trên mặt hắn lộ ra một tia hồ nghi, vừa cẩn thận dò xét một hồi, mới nói với hộ vệ sau lưng:
- Cẩn thận tuần tra, không thể lười biếng.
- Tuân lệnh! Đại nhân.
Chúng hộ vệ lập tức thối lui, lại bắt đầu không ngừng tuần tra xem xét toàn bộ trường thi.