Ánh mắt nam tử trung niên ngưng trọng dò xét toàn bộ trường thi một vòng, không có phát hiện dị thường mới đi vào phòng.
Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, âm thầm lau mồ hôi.
Hắn thật ra đã sớm suy nghĩ phía trên trường thi khẳng định có bố trí những vật này.
Dù sao ngay cả thanh lâu tường thành các loại địa phương kia đều có bố trí.
Bất quá thần hồn hắn hiện tại đã tấn cấp đến Luyện Thần cảnh trung kỳ, pháp khí bình thường không phát hiện được hắn.
Giống như mấy viên châu ở thanh lâu hay trên tường thành, hắn coi như bay đến gần, chúng cũng sẽ không có phản ứng.
Cho nên hắn vừa rồi suy nghĩ thử một chút.
Hiển nhiên, pháp khí nơi này cường đại hơn rất nhiều, mà lại phi thường linh mẫn, hắn vừa xuất khiếu liền lập tức dò xét đến.
Ngoại trừ viên pháp khí kia ra, nhìn nam tử trung niên cũng có thực lực siêu cường.
Thần hồn âm hồn khác, cho dù là Nguyệt tỷ tỷ, đoán chừng cũng rất khó khi muốn lặng lẽ tiến đến.
Trong trường thi, đích thật là chỗ an toàn nhất.
Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, lại suy nghĩ một hồi, sau đó ổn định lại tâm thần, tiến vào giấc ngủ.
Ngày mai ngoại trừ khảo thí ra còn có một chuyện phải giải quyết.
Cho nên đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cùng lúc đó.
Bên trên mái cong Uyên Ương lâu, thân ảnh xanh nhạt tắm rửa ánh trăng trắng noãn, phiêu nhiên như tiên đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn qua trường thi cách đó không xa.
Bên trong Thành Quốc phủ.
Đại phu nhân Vương thị ngủ không được, sắc mặt rất khó coi.
Mỗi khi qua một canh giờ, Vương Thành đều sẽ tiến đến bẩm báo một lần:
- Phu nhân, tạm thời còn không có động tĩnh.
Mà bên trong Tần phủ.
Tống Như Nguyệt cũng nằm trên giường mỹ nhân trằn trọc ngủ không được.
Tần nhị tiểu thư nằm ở trên giường buồng trong, cũng trợn tròn mắt, đang lo lắng suy nghĩ.
- Vi Mặc, đã ngủ chưa?
Lại qua một lát, Tống Như Nguyệt ngồi dậy từ trên giường, nhẹ giọng hỏi.
- Không có, mẫu thân.
Trong phòng truyền đến âm thanh thiếu nữ nhu nhược.
Tống Như Nguyệt xuống giường, tiến vào buồng trong, mở ra màn che, nhịn không được thở dài nói:
- Vi Mặc, ngươi nói thể cốt tiểu tử kia yếu như vậy, bây giờ thời tiết lại nóng bức như thế, muỗi lại nhiều, hắn chịu được sao?
Tần Vi Mặc nghe vậy, ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, từ trên giường ngồi dậy:
- Mẫu thân, người rất lo lắng cho tỷ phu?
Tống Như Nguyệt ngồi xuống bên giường, cầm trong tay một cái quạt nhỏ có thêu hoa Mẫu Đơn, một bên quạt, một bên liếc mắt nói:
- Có thể không lo lắng sao? Tiểu tử kia nếu xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao bây giờ? Mẫu thân đang lo lắng cho ngươi.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Mẫu thân, tỷ phu sẽ không có chuyện gì.
Dừng một chút, nàng lại nói khẽ:
- Lần này thi Hương đối với tỷ phu mà nói, thật ra chỉ là bước ra bước đầu tiên, tỷ phu về sau còn có con đường rất dài. Mẫu thân, tin tưởng tỷ phu, hắn sẽ đi càng xa so với chúng ta tưởng tượng.
Tống Như Nguyệt bĩu môi nói:
- Ý của ngươi là nói, hắn về sau còn có thể thi đậu Trạng Nguyên, sau đó làm đại quan?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Mẫu thân, nhân sinh cũng không chỉ có một đường làm quan. Lấy tài hoa của tỷ phu, thi Trạng Nguyên tự nhiên không có vấn đề, bất quá lấy tính cách của tỷ phu, làm quan cũng không thích hợp với hắn. Còn tỷ phu về sau muốn làm gì, muốn đi một con đường nào, Vi Mặc cũng không biết.
Tống Như Nguyệt cầm tay nhỏ nhu nhược của nàng, nhìn nàng nói:
- Thập Cửu yết bảng, đến lúc đó có thể biết hắn có thi đậu hay không. Nếu như hắn trúng cử, Vi Mặc, ngươi chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đó ta và phụ thân ngươi, cũng sẽ không lại mặc hắn ngang ngạnh kéo dài thêm, hắn nhất định phải chọn một người.
Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, nói:
- Mẫu thân, hôm nay ta đi nói chuyện với tỷ tỷ một hồi.
Tống Như Nguyệt hỏi:
- Nói cái gì rồi? Khiêm Gia có mở miệng trò chuyện cùng ngươi hay không?
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Tỷ tỷ nói chuyện của chúng ta cho tới tỷ phu, tỷ tỷ nói nàng đã viết xong hưu thư (ly hôn), chờ tỷ phu khảo thí xong, liền giao cho hắn.
Tống Như Nguyệt nghe vậy giật mình, thở dài một hơi nói:
- Rất tốt, Khiêm Gia nha đầu kia vẫn rất hiền lành, rất biết đại thể. Nàng đã không thích, vậy buông tay đi, không cần thiết lại để cho ba người đều bị dày vò.
Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, lại trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Mẫu thân, mặc dù tỷ tỷ nói như vậy, cũng chuẩn bị làm như vậy, nhưng ta cảm thấy, cảm xúc của tỷ tỷ tựa hồ không đúng lắm.
Tống Như Nguyệt nói:
- Làm sao không đúng lắm rồi?
Tần Vi Mặc nhăn nhăn lông mày, khẽ lắc đầu:
- Ta cũng không biết, dù sao ta cảm giác, cảm xúc của tỷ tỷ không đúng. Mặc dù tỷ tỷ vẫn như cũ lãnh đạm và bình tĩnh giống như trước kia, nhưng ta nhìn bộ dáng của nàng, nghe nàng nói những lời này, trong lòng ta đột nhiên sẽ rất khó chịu, rất tự trách, rất áy náy.