Tiểu Điệp thấy hắn trêu chọc mình, lại thấy hắn thần thái vẫn ôn nhu như cũ, ngữ khí vẫn thân thiết, bộ dáng vẫn là công tử tuấn mỹ nhu hòa nhà mình, trong lòng lo lắng bất an lập tức ném đến chín tầng mây, ưm một tiếng, gương mặt đỏ lên, chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, tròng mắt ngân ngấn nước mắt nói:
- Công tử, nô tỳ... Nô tỳ sợ hãi...
Lạc Thanh Chu ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mềm, ôn nhu an ủi:
- Đừng sợ, công tử mãi mãi vẫn là công tử của ngươi, chỉ cần có công tử ở đây, ai cũng đừng nghĩ khi dễ ngươi.
Tiểu Điệp trong ngực hắn ngửa mặt lên, mắt ửng đỏ nói:
- Công tử, người... Người làm sao...
- Ta làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, đúng không?
Lạc Thanh Chu cười nói, vẻ mặt tràn đầy nhu hòa.
Buổi trưa ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu trên gương mặt tuấn mỹ mà ôn nhu của hắn, dát lên một tầng ánh sáng càng thêm nhu hòa sáng rõ.
Tiểu Điệp nhìn ngẩn ngơ, run giọng nói:
- Ừm, công tử đột nhiên biến lợi hại như vậy, nô tỳ... Nô tỳ sợ hãi...
Lạc Thanh Chu ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng, nói khẽ:
- Tiểu Điệp, ngươi phải hiểu được, cho dù công tử thay đổi thế nào, mãi mãi cũng là công tử của ngươi. Công tử đáng sợ, sẽ chỉ đối với người khác, tuyệt đối sẽ không đối với ngươi như vậy, cho nên ngươi sao phải sợ?
- Công tử...
Tiểu Điệp nghe xong lời này, lập tức cảm động nước mắt rưng rưng, trong lòng ấm áp tràn đầy hạnh phúc, gương mặt chăm chú áp trong ngực hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy, lại nói khẽ:
- Tiểu Điệp, ngươi phải biết, thế giới này, dựa vào tài hoa hay miệng lưỡi hay dựa vào người khác, đều không phải là tuyệt đối an toàn. Chỉ có dựa vào chính mình, bản thân có được vũ lực nhất định, mới có thể bảo vệ mình, mới có thể bảo vệ người bên cạnh.
- Tiểu Điệp...
Dừng một chút, hắn thu hồi ánh mắt, bế thiếu nữ trong ngực lên, để nàng ngồi trên đùi mình, ôm vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt lệ quang lập loè sở động lòng người nói:
- Nói nhỏ cho ngươi biết, công tử đang luyện võ. Vì chính ta, cũng vì ngươi. Chúng ta bị ăn hiếp lâu như vậy, hèn mọn lâu như vậy, chẳng lẽ sau này cả đời đều phải ăn nhờ ở đậu như vậy, yếu ớt đáng thương, bị người xem thường, bị người tùy ý ức hiếp? Cho nên, công tử muốn phấn đấu, muốn để mình trở nên mạnh lên. Đến lúc đó, ai cũng đừng nghĩ khi dễ chúng ta! Ngươi nói xem có được không?
Nước mắt trong mắt Tiểu Điệp rơi xuống dưới, dùng sức gật đầu nói:
- Ừm!
Lập tức lại cảm động khóc nói:
- Công tử yên tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói với người khác, nô tỳ sẽ giúp công tử giữ bí mật này. Nô tỳ biết, rất nhiều người, đặc biệt là người Thành Quốc phủ, đều không muốn thấy công tử sống tốt, nếu bọn họ biết, sẽ gây bất lợi cho công tử. Nô tỳ cho dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không nói...
Lạc Thanh Chu giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt, cười nói:
- Đừng khóc, cũng đừng nói nghiêm trọng như vậy. Ta chỉ là tạm thời giữ bí mật, chờ sau này ta lợi hại lên, không còn e ngại bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không che giấu nữa. Tiểu Điệp, mạng của ngươi so với bí mật này quan trọng hơn nhiều, cũng đừng nói lung tung nữa. Nếu ngươi chết rồi, sau này ai thị tẩm cho bản công tử, ai dạy bản công tử động phòng, ai có chân nhỏ cho công tử sờ?
- Ô... Công tử...
Tiểu nha đầu lập tức xấu hổ lại vùi mặt vào trong ngực hắn, vặn vẹo thân thể nói:
- Không cho nói... Nô tỳ không cho phép người nói, thật là mắc cỡ...
Lạc Thanh Chu ôm thân thể nàng mềm mại, ngửi ngửi mùi thơm thiếu nữ trên người nàng, lại thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ngượng ngùng ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người, không khỏi cúi đầu xuống, hôn khẽ lỗ tai nhỏ phấn hồng và gương mặt nàng rồi ôn nhu nói:
- Tiểu Điệp, sau này sinh cho công tử mấy tiểu công chúa đáng yêu giống như ngươi, có được không?
Tiểu Điệp bị hắn hôn thân thể run lên, lại nghe hắn nói như vậy, lập tức xấu hổ càng thêm không dám ngẩng đầu, gương mặt nóng hổi đỏ bừng áp sát vào trong ngực hắn, ngượng ngùng mà ngọt ngào lên tiếng:
- Ừm...
- U! ây ya! Giữa ban ngày ban mặt, hai chủ tớ các người cửa sân cũng không khóa, cửa sổ cũng không đóng, dính nhau như vậy, đang làm gì đó? Có muốn ta giúp các người đóng lại không?
Đúng vào lúc này, trong tiểu viện đột nhiên truyền đến một giọng nhạo báng quen thuộc.
Tiểu Điệp bị hù run lên, cuống quýt rời khỏi Lạc Thanh Chu, mặt đỏ tới mang tai cúi đầu chạy ra ngoài, chui vào phòng bên cạnh, không dám nhìn lại một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bách Linh một thân váy áo màu hồng, trong tay cầm nhành hoa mới hái, thanh tú động lòng người đứng trong tiểu viện, đang cười như không cười nhìn hắn.
- Bách Linh cô nương, có chuyện gì sao?
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cũng không có lộ ra bất kỳ chột dạ kinh hoảng nào.
Cho dù nàng thay tiểu thư nhà nàng thì sao.
Hai người không hẹn ước trói buộc lẫn nhau, đường ai nấy bước.