Lời này chính miệng vị này nói với hắn.
Bách Linh nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới lên giọng nói:
- Cô gia, ngươi sáng nay gặp phu nhân, biểu hiện không tệ. Lúc đầu ta tới là muốn nhắc nhở ngươi, có thể tìm tiểu thư muốn chút ban thưởng, nhưng bây giờ xem ra, hình như không cần phải vậy.
Lạc Thanh Chu tự nhiên biết nàng nói ban thưởng là cái gì.
Nhưng mà...
- Đúng là không cần phải vậy, ta không cần ban thưởng gì.
Hắn một mặt lạnh nhạt nói.
Bách Linh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt thu lại, lại nhìn hắn chằm chằm chốc lát, ý vị thâm trường nói:
- Cô gia, có vài thứ ban thưởng, không phải ngươi nói không cần là không cần. Ngươi ở rể, phải rõ ràng thân phận của mình.
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, không nói gì thêm.
Bách Linh quay người rời khỏi, ném đóa hoa trong tay kia lên bàn đá bên cạnh.
Đợi đi đến cửa tiểu viện, mới quay lại nói:
- Cô gia, đêm nay tắm rửa sạch sẽ chờ nha, trong phòng ngoài ngươi ra không nên có người khác. Mặc kệ tiểu thư tối nay đến hay không, ngươi đều phải giữ quy củ.
Nói xong, mặt lạnh rời khỏi.
- Oanh!
Lúc xế trưa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Thanh Chu đi ra cửa, đi tới rừng trúc trong Nguyệt Dạ Thính Vũ bắt đầu luyện quyền.
Đánh trước hai lần Bôn Lôi Quyền.
Đợi toàn thân phát nhiệt, cơ bắp run nhè nhẹ, mới tụ lại lực đạo, lại tiếp tục mãnh liệt đánh đấm vào thân cây.
Đại thụ kịch chấn, cành trụi lủi rung lên xào xạc.
Lạc Thanh Chu lại giơ quả đấm lên, hung mãnh đánh mấy quyền lên thân cây.
Lập tức, vừa đấm vừa đá tới tấp.
Màng da toàn thân quả nhiên cứng rắn như đồng, không chỉ có bộc phát sức mạnh cường đại, còn có kháng kích đả lực rất mạnh.
Cho dù toàn lực va chạm, cũng chỉ cảm thấy thân thể có chút run lên, lực phản kích đều bị màng da cứng cỏi ngăn cản, thịt bên trong không thấy đau đớn nữa.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn lại toàn lực đánh mấy quyền lên thân cây cứng rắn.
Vỏ cây còn lại nát như sợi, gỗ bên trong “ken két” nứt ra, cả cây đại thụ không ngờ lại “két”một tiếng, hơi nghiêng xuống dưới, chỗ thân cây bị hắn đánh đấm, cơ hồ bị bẻ gãy!
Mà nắm đấm của hắn, lông tóc không tổn hao gì!
Mấy quyền này nếu đánh lên thân thể người bình thường, tuyệt đối là xương cốt vỡ vụn, máu thịt be bét.
Nếu đánh vào trái tim hoặc trên đầu, tuyệt đối là mất mạng tại chỗ!
Mà hắn bây giờ chẳng qua mới là luyện da.
Nếu lại luyện thịt, luyện gân, luyện cốt thành công, sức mạnh kia hẳn là rất kinh khủng?
Thực lực Võ giả, quả nhiên không phải người bình thường có thể tưởng tượng.
Hắn phải không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng!
- Oanh!
Hắn triển khai tư thế, tiếp tục luyện tập Bôn Lôi Quyền.
Sau khi luyện Bôn Lôi Quyền nhuần nhuyễn, lại tiếp tục luyện thịt.
Hắn bây giờ đã trở thành một võ giả chân chính, mặc dù mới nhập môn, nhưng ít ra đã nắm giữ một bộ võ kỹ.
Nếu không lúc chiến đấu cũng chỉ có thể đánh đấm loạn xạ.
Đối phó người bình thường còn được, nếu gặp võ giả, tự nhiên là sơ hở trăm chỗ.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Từng bước ra quyền, từ chậm tới nhanh, hành động như gió, ra quyền như sấm!
Cây trúc bốn phía bắt đầu lắc lư, lá trúc trên đất rì rào rung động, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, bắt đầu xoay tròn bay múa.
Một cỗ khí lưu mắt thường khó thấy, dâng lên quanh người hắn, hóa thành kình phong, theo quyền xuất kích, ầm ầm rung động!
Bộ pháp càng lúc càng nhanh, ra quyền càng ngày càng trôi chảy, sức mạnh càng ngày càng nặng, uy thế càng lúc càng lớn!
- Ầm ầm!
Lại đánh ra mấy quyền, xuất hiện một trận tiếng sấm.
Mặc dù uy lực không thấy, nhưng uy thế này quả thực kinh người.
Đừng nói người bình thường, ngay cả võ giả không biết về Bôn Lôi Quyền nếu có thấy đoán chừng cũng sẽ bị hù dọa.
Lạc Thanh Chu liên tục đánh ba lần, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, cơ bắp có chút mỏi nhừ.
Nhưng tinh thần lực vẫn phấn chấn như cũ, cũng không mỏi mệt.
Mà thân thể, vẫn chịu đựng được.
Hắn ngừng một chút, lại bắt đầu vòng tiếp theo.
Thẳng đến mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều buông xuống, y phục ướt đẫm, mồ hôi đầm đìa hắn mới ngừng lại.
Tu luyện Bôn Lôi Quyền này, nhìn không vất vả mãnh liệt như luyện da, không cần đánh đấm thân cây, da thịt cũng sẽ không có thương tích, nhưng thật ra càng mệt mỏi hơn.
Mấy bộ xuống tới, bắp thịt toàn thân đau buốt, thể lực cũng tiêu hao cực nhanh.
Đương nhiên, hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Hắn bây giờ ra quyền uy thế, đã càng ngày càng lớn, không chỉ có gió, còn ẩn ẩn có tiếng sấm vang lên, nhìn có chút khốc huyễn.
Về phần uy lực chân chính... vẫn đợi kiểm nghiệm.
Ra khỏi rừng trúc, trong hồ nước ấm áp, hắn tắm rửa qua một chút, về tới tiểu viện.
Tiểu Điệp đã bưng đồ ăn trở về, nhìn có chút không vui vẻ.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống ăn xong, nàng mới có chút ủy khuất nói:
- Công tử, vừa rồi nô tỳ đi bưng đồ ăn, bếp sau nói, nói chúng ta mỗi bữa ăn ăn thịt nhiều, còn nói lần sau không cho nô tỳ lấy nhiều như vậy, nói nhiều câu thật khó nghe... Còn nói công tử chính là thư sinh cả ngày trong phòng đọc sách, làm gì ăn nhiều như vậy...