Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81: Cơ Hội Đêm Nay

Chương 81: Cơ hội đêm nay Chương 81: Cơ hội đêm nay

Lạc Thanh Chu nghe vậy nhíu nhíu mày lại, nhìn thoáng qua đống đồ ăn đầy trên bàn đá, không khỏi cười khổ một tiếng:

- Đúng là có chút nhiều. Lẽ ra dựa vào lượng cơm hai chúng ta, đúng là ăn không được nhiều như vậy.

Trầm ngâm một chút, lại nói:

- Vậy đi, ngươi giữa trưa không cần đi bưng cơm, ban đêm lại nhiều chút, dù sao ta giữa trưa cũng không muốn lãng phí thời gian trở về ăn cơm. Còn có, không phải có điểm tâm và trái cây sao? Những thứ này hẳn là có thể tùy tiện cầm đi, lấy thêm nhiều chút. Còn thịt, lần sau lấy ít chút, dù sao thịt quá đắt, chúng ta chủ tớ cũng không thể mỗi ngày đều ăn phân lượng mấy người được?

- Công tử, nhưng người...

- Không sao đâu, ta tạm thời không ăn được nhiều thịt như vậy, ăn nhiều chút trái cây điểm tâm là được rồi.

Hiện tại luyện da hoàn thành, còn chưa luyện thịt.

Lúc luyện thịt, mới thật sự là cần bổ sung thịt.

Lúc đó, hắn lại tự nghĩ biện pháp là được.

Võ giả cần tiêu hao tài nguyên nhiều lắm.

Cho dù là Tần phủ, muốn bồi dưỡng một võ giả chân chính, chỉ sợ cũng có chút phí sức.

Luyện võ ngoại trừ cần tiêu hao số lượng lớn đồ ăn chất lượng tốt ra, còn cần dược thủy, đan dược các loại đắt chút.

Một bình chỉ có ba giọt dược thủy, đã cần hàng ngàn hàng vạn lượng bạc, vật phẩm khác thì càng không cần nói.

Tất cả tài nguyên Tần phủ bây giờ, đều phải ưu tiên cung ứng cho Nhị công tử Tần Xuyên đang chuẩn bị thi cử.

Mà nghe nói Tần phủ bây giờ đã bắt đầu suy sụp, không biết cụ thể tình hình kinh tế như thế nào.

Hắn thân là người ngoài đến ở rể, tự nhiên phải có tự hiểu lấy, phải có quy củ.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đến lúc đó thừa dịp viếng mộ mẫu thân, đi núi rừng gần đó xem sao.

Nghe nha hoàn nói, trong Tần phủ có một quý khách đến từ Ngọc Kinh, thường xuyên ra thành săn thú.

Có nghĩa nơi đó hẳn là có rất nhiều con mồi.

Cùng lắm thì tự hắn đi săn, ăn thoải mái hơn.

Con mồi hoang dại năng lượng trong máu thịt tốt hơn những loại thịt hắn đang ăn nhiều lắm.

Nếu như có thể đánh một chút yêu thú cấp thấp nhất, vậy thì càng tốt hơn.

Da lông yêu thú có thể bán lấy tiền, huyết nhục không chỉ có thể bán lấy tiền, còn có thể ăn, khắp người chúng đều là bảo vật.

Dựa vào thực lực của hắn bây giờ, lại có vũ khí phối hợp, đối phó một vài yêu thú cấp thấp nhất hẳn là không vấn đề gì.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, hắn rất nhanh ăn xong cơm.

Tiểu Điệp sau khi cơm nước xong, thu dọn chén đĩa, bưng trả về bếp.

Trời tối.

Hai chủ tớ lại cầm y phục, đi trong hồ tắm rửa.

Tiểu Điệp lần đầu tiên tắm xong thì bắt đầu thích, không còn nhăn nhăn nhó nhó nói không đi.

Ngâm trong hồ so với trong bồn tắm thì dễ chịu hơn nhiều.

Trong bầu trời đêm, ánh trăng trong sáng, sao lốm đốm đầy trời.

Hồ nước yên tĩnh, sương mù mờ mịt, mông lung, giống như tiên cảnh.

Hai chủ tớ tắm rửa cách xa nhau hai mét.

Mới đầu Tiểu Điệp còn rất thẹn thùng, nhưng từ từ lá gan cũng lớn lên, lấy dũng khí chủ động đi qua, giúp Lạc Thanh Chu xoa xoa phía sau lưng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhẹ giọng nói chuyện.

Phần lớn là nàng hôm nay học cái gì, nghe được tin tức bát quái gì từ chỗ mấy nha hoàn tỷ muội vân vân.

Lạc Thanh Chu thỉnh thoảng sẽ đệm thêm vài câu, rất ôn nhu mà kiên nhẫn nghe nàng kể chuyện.

Mặc dù chỉ là ban ngày không thấy, Tiểu Điệp vẫn như cũ nói không hết chuyện.

Đêm tối yên tĩnh, nước hồ ấm áp.

Hai chủ tớ trần truồng, thấp giọng thì thầm, nhu tình mật ý.

Khoảng thời gian như vậy, đối với hai chủ tớ vừa thoát khỏi ổ sói mà nói, đương nhiên là rất hạnh phúc.

Tắm rửa xong, trở lại tiểu viện.

Lạc Thanh Chu lại đi gian phòng thay y phục khác, rồi ra cửa.

Dựa theo quy củ, hắn mỗi đêm đều phải đi thỉnh an vị Tần đại tiểu thư kia, mặc dù nhìn như rất không cần thiết.

Tiểu Điệp lưu lại trong phòng, dưới ánh đèn nghiêm túc thêu hoa sen.

Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ, rất mau đã đến chỗ ở đình viện Tần đại tiểu thư.

Cửa sân mở.

Trong nội viện rất yên tĩnh, Bách Linh và Hạ Thiền đều không ở đây.

Chỉ có thân ảnh tuyết trắng như tiên kia, an tĩnh ngồi trong viện, dưới ánh trăng vẻ mặt hốt hoảng, suy nghĩ xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Lạc Thanh Chu ở cửa ra vào sửng sốt một chút, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua nơi khác.

Hai thiếu nữ kia đúng là không có mặt.

Hắn do dự một chút, vẫn đi vào.

Nhìn biểu hiện thất thần trên dung nhan tuyệt mỹ kia, trong lòng hắn khẽ động, thầm nghĩ đêm nay có lẽ là một cơ hội.

Bách Linh không ở đây.

Vị đáng sợ nhất Hạ Thiền cô nương kia cũng không ở.

Có mấy lời, hắn hẳn là có thể nói.

Trong tiểu viện.

Ánh trăng như nước, yên tĩnh lặng lẽ.

Thiếu nữ một bộ áo trắng, tóc đen như thác nước, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, như tiên tử cung trăng, cô tịch thanh lãnh, đẹp như tranh vẽ.

Lạc Thanh Chu mỗi lần nhìn thấy nàng, đều có một loại ảo giác.

Bình Luận (0)
Comment