Hắn còn nhiều thứ này lắm, rất nhiều là đằng khác.
Hắn không có khả năng đi theo bên người Trưởng công chúa, cũng sẽ không đi làm thủ hạ của nàng.
Hắn không thích cuộc sống như vậy, cũng sẽ không đặt bản thân mình và Tần gia vào trong nguy hiểm, gần vua như gần cọp, Trưởng công chúa so với hổ thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Trầm ngâm một lát.
Hắn mở ra một trang giấy tuyên, nghiên mực, nâng bút đặt xuống, viết: « Thần cơ chế địch Thái Bạch âm kinh », người mưu bên trên... Trời không âm dương, không hiểm trở...
Viết xong một thiên, ngoài cửa sổ đã là mặt trời chiều ngả về tây.
Lạc Thanh Chu cúi đầu lại đọc một lần, làm khô bút tích phía trên, trước để lên bàn phơi.
Đứng người lên, hoạt động một chút cổ tay và gân cốt, cúi đầu nhìn lại.
Bên trên Nhật Nguyệt bảo kính đã lại sinh ra hai giọt linh dịch.
Hai bình linh dịch đã đưa hết cho nhị tiểu thư, hiện ở trên người hắn một giọt cũng không còn.
Hắn không có thu lại, trực tiếp duỗi ra ngón tay, hấp thu hai giọt linh dịch trên mặt kính tiến vào thân thể.
Có thể rõ ràng cảm giác được, từng cái huyệt khiếu trong cơ thể tràn đầy năng lượng, nội lực đan hải bên trong cũng một mực như sóng triều cuồn cuộn, luyện tủy đã đến cực hạn.
Đây là dấu hiệu muốn đột phá, nhưng luôn cảm thấy còn kém chút cái gì.
Hắn quyết định đêm nay ngâm trong bồn tắm, lại nhỏ nhiều thêm mấy giọt dược thủy, tiếp tục súc tích càng nhiều năng lượng, chuẩn bị bắn vọt.
Hi vọng có thể tới kịp.
Ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào rễ cây xám trắng bên trong bình sứ trên bàn, ngừng lại, đưa tay cầm lên, lấy rễ cây ra khỏi bình sứ, cẩn thận quan sát một chút, bộ dáng vẫn như lúc ban đầu, cũng không có bất kỳ một tơ một hào nào biến hóa.
Đoạn rễ cây này là đồ vật từ thời thượng cổ, chẳng lẽ không thích ứng nhiệt độ và chất nước bây giờ?
Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra nhẫn trữ vật, đem thân cây trồng ở giữa bên trong không gian chỗ kia.
Bên trong không gian chỗ này trồng vài cọng dược liệu, hẳn là thuộc về loại hình linh điền, thổ nhưỡng cùng hoàn cảnh bên trong khẳng định tốt hơn bên ngoài nhiều.
Nếu như vẫn không thể khởi tử hồi sinh, vậy đoạn rễ cây này liền triệt để phế đi.
Hắn vừa nhìn về phía không gian chỗ bên trái, chuẩn bị nhìn hai con thỏ nhỏ thế nào, ai ngờ ánh mắt vừa đưa vào, đột nhiên giật nảy mình.
Dưới trời xanh mây trắng, từng bãi cỏ xanh trên mặt đất, hai bé thỏ trắng đang đánh nhau với một con tiểu hồ ly da lông hỏa hồng.
Tiểu hồ ly có dáng người tinh tế, có kích thước như hai con thỏ nhỏ, nhưng động tác phá lệ linh mẫn.
Bị hai con thỏ trắng giáp công, tiến thối thong dong, phản kích các loại.
Song phương kịch chiến lực lượng ngang nhau, tựa hồ ai cũng không thể đánh bại ai.
Lạc Thanh Chu thầm giật mình.
Tiểu Hỏa Hồ này lúc trước rõ ràng bị hắn đánh bẹt, đập dẹp đầu, đã chết, làm sao đột nhiên sống lại?
Nhìn kỹ lại, đầu của nó đã khôi phục như lúc ban đầu, trên đầu cũng không có bất kỳ vết thương gì, da lông toàn thân vẫn tiên diễm như lửa như cũ, nhìn thần thái càng tốt hơn dĩ vãng.
Xem ra, những động vật bên trong không gian thượng cổ đều là vật phi phàm, lực phòng ngự kinh người không nói, sinh mệnh lực còn cực kỳ ương ngạnh.
Tiểu Hỏa Hồ thuộc về linh vật, đoán chừng trời sinh đã rất lợi hại.
Hắn lại nhìn một hồi, đang chuẩn bị lấy con tiểu Hỏa Hồ kia ra cẩn thận kiểm tra một phen, cửa sân đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Mai nhi:
- Cô gia, phu nhân và lão gia đã tới, Nhị công tử cũng tới.
Lạc Thanh Chu lập tức lấy lại tinh thần, thu hồi nhẫn trữ vật, đứng dậy đi ra ngoài.
Nơi xa, trời chiều rơi về phía tây, ánh nắng chiều đỏ hồng đầy trời.
Đã đến chạng vạng tối, chuyện kia hoàn toàn nên giải quyết.
- Tiểu Điệp, Thu nhi, đi.
Hắn gọi Tiểu Điệp cùng Thu nhi bên trên hành lang.
Chuyện này, hai tiểu nha đầu đều phải đi theo chứng kiến.
Tiểu Điệp là thân nhân của hắn.
Thu nhi đại biểu cho nhị tiểu thư.
Hai tiểu nha đầu tựa hồ còn không biết là chuyện gì, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc đi ở sau lưng hắn.
Lạc Thanh Chu mang theo các nàng ra cửa.
Ngoài cửa lớn, Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt thần sắc phức tạp đang thấp giọng nói chuyện.
Tần nhị ca cau mày, hai tay khoanh trước người, tựa hồ trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện tu luyện.
Lạc Thanh Chu tiến lên chắp tay chào.
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, nhị ca.
Vợ chồng Tần Văn Chính nhìn hắn, nhẹ gật đầu.
Tần Xuyên lấy lại tinh thần, cười nói:
- Thanh Chu, nhị ca đi cho đủ số, ngươi không cần để ý.
- Chờ một lúc nên nói như thế nào liền nói thế ấy, đều là người trong nhà, nhị ca sẽ không ra tay với ngươi.
- Ngươi ngậm miệng.
Tống Như Nguyệt quát lạnh một tiếng.
- Đi thôi.
Tần Văn Chính đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu mang theo hai tiểu nha hoàn theo ở phía sau.