Thu nhi tựa hồ đã ẩn ẩn biết là vì chuyện gì, thần sắc trên mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Tiểu Điệp vẫn như cũ một mặt mộng bức, nhưng không dám lên tiếng hỏi thăm.
Đằng sau còn có nha hoàn ma ma khác đi theo.
Về phần vị Lưu ma ma kia, đã tìm lý do đuổi đi.
Mấy ngày nay, nha hoàn ma ma bên trong Tần phủ đã từ hơn phân nửa chỉ còn lại mười người.
Đợi Long Hổ học viện khảo thí lần này kết thúc, người một nhà sẽ đi kinh đô, tự nhiên không còn cần quá nhiều hạ nhân.
Không bao lâu.
Một đoàn người mang tâm sự riêng đi tới cửa lớn của Linh Thiền Nguyệt cung.
Mai nhi vội vàng tiến lên gõ cửa.
Thế nhưng gõ nhiều lần cũng không có người ra mở cửa.
Tống Như Nguyệt đành phải tự mình đi lên gõ cửa, hô:
- Bách Linh, mở cửa.
Lúc này, cửa mới chậm rãi mở ra.
Bách Linh một bộ váy phấn, đứng ở trong cửa, nhìn nàng một cái, lại nhìn những người khác bên ngoài một chút, lập tức mở miệng nói trước:
- Phu nhân, thân thể tiểu thư không thoải mái, đã ngủ rồi. Có chuyện gì, ngày mai lại đến đi.
Tống Như Nguyệt trầm mặc một chút, quay đầu, nhìn về phía lão gia nhà mình, rồi nhìn về phía người nào đó.
Mặc dù việc đã đến nước này, kết quả đã định, nhưng hai người đều là nữ nhi của nàng, để nàng phá hư một người, thành toàn một người khác, nàng thật cảm giác có chút khó chịu và áy náy.
Tần Văn Chính cũng không dám mở miệng, cũng quay đầu, nhìn về phía thiếu niên sau lưng.
Lạc Thanh Chu thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, ngừng một lúc, tiến lên phía trước nói:
- Bách Linh, giữa trưa không phải đã nói rồi sao?
Bách Linh lạnh lùng nhìn hắn hỏi lại:
- Nói cái gì xong rồi? Người ta nghe không hiểu người đang nói cái gì. Tiểu thư đã ngủ rồi, cô gia có việc, ngày mai lại đến đi.
Lúc này, trong nội viện đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lãnh:
- Bách Linh, để bọn hắn vào đi.
Vành mắt Bách Linh lập tức đỏ lên, vểnh vểnh miệng, nhường đường, quay người bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng ngoài cửa ra vào trầm mặc một chút, là người đầu tiên đi vào.
Tống Như Nguyệt theo ở sau lưng.
Tần Văn Chính, Tần Xuyên cùng với nha hoàn ma ma khác cũng đều đi theo.
Loại chuyện này, hoàn toàn cần toàn bộ người trong phủ nhìn thấy.
Trong đình viện, dưới mái hiên, thiếu nữ tuyệt mỹ một bộ váy áo tuyết trắng đang an tĩnh đứng ở nơi đó, đẹp như vẽ.
Những nha hoàn ma ma rất ít gặp nàng, nhưng mỗi lần trông thấy, trong lòng không khỏi âm thầm thán phục một tiếng: ‘Đại tiểu thư đúng là Thiên Tiên hạ phàm, quá đẹp...’
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, cúi đầu, đi tới, chắp tay thở dài gọi.
- Đại tiểu thư.
Hạ Thiền đứng dưới mái hiên, trong ngực ôm kiếm, băng lãnh như sương.
Lạc Thanh Chu có thể rõ ràng mà cảm giác hàn ý nàng đang phát ra.
Thần sắc trên mặt Tần Khiêm Gia vẫn thanh lãnh bình thản như cũ.
Nàng lấy ra hưu thư kia đưa tới trước mặt hắn, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì trên dung nhan tuyệt mỹ như tiên kia.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận hưu thư, ngẩng đầu, đối mặt nhìn nàng mấy giây, xoay người, dùng hai tay dâng hưu thư, đưa tới trước mặt Tần Văn Chính, để bọn hắn xem qua.
Ánh mắt Tần Văn Chính phức tạp tiếp ở trong tay, từ từ mở ra, cúi đầu nhìn lại.
Tống Như Nguyệt đứng ở bên cạnh, trầm mặc không nói gì, cũng không có tâm tư đi xem phần hưu thư này.
Toàn bộ đình viện, lặng ngắt như tờ.
Sau một lúc lâu, Tần Văn Chính xem hết, không khỏi thở dài một tiếng, nhìn về phía thiếu nữ thanh lãnh như tuyết dưới mái hiên, nói:
- Khiêm Gia, phụ thân hỏi ngươi một lần nữa, chuyện này, ngươi đã quyết định xong chưa?
Lạc Thanh Chu lần nữa nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng kia.
Tần Khiêm Gia khẽ gật đầu, lạnh lùng nói:
- Cha, để hắn ký tên đi.
Tống Như Nguyệt đột nhiên mở miệng nức nở nói:
- Khiêm Gia, nếu ngươi không nguyện ý, không có người sẽ bức ngươi, Vi Mặc cũng sẽ không oán ngươi. Phụ thân cùng mẫu thân, đều sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định gì của ngươi.
Bách Linh đỏ mắt, run giọng hô.
- Tiểu thư...
Hạ Thiền đứng ở trong hành lang, vẫn như cũ không nhúc nhích, không nói một lời.
Tần Khiêm Gia thản nhiên nói:
- Mẫu thân, ta không có gì không nguyện ý. Hắn và Vi Mặc mới là một đôi... Như thế này rất tốt, để hắn ký tên đi.
Tống Như Nguyệt lau nước mắt.
Tần Văn Chính lại thở dài một hơi, phân phó sau lưng:
- Mài mực, lấy bút cho cô gia.
Nha hoàn đằng sau đáp ứng một tiếng, vội vàng lấy ra bút mực, đi đến trước bàn sách mài mực, lập tức nâng bút chấm mực, cẩn thận từng li từng tí nâng tới.
Tần Văn Chính mở ra hưu thư, hai tay bưng lấy, nói:
- Thanh Chu, ký tên đi.
Dừng một chút, hắn lại thâm tình nói:
- Vô luận như thế nào, chúng ta đều là người một nhà. Thánh thượng đã hạ ý chỉ, Tần phủ ta đã không còn tước vị, mấy ngày nữa, chờ Xuyên nhi thi xong, chúng ta có thể dời nhà đi kinh đô.