Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805: Về Sau Ta Còn Có Thể Đi Vào Không? (1)

Chương 805: Về sau ta còn có thể đi vào không? (1) Chương 805: Về sau ta còn có thể đi vào không? (1)

- Đến lúc đó, chúng ta sẽ trù bị hôn sự cho ngươi và Vi Mặc, ngươi mãi mãi là con rể tốt của Tần phủ chúng ta.

Lạc Thanh Chu không nói gì, nhận lấy bút từ trong tay nha hoàn, lại nhìn thân ảnh tuyết trắng dưới mái hiên một chút, sau đó, lại liếc mắt nhìn hai thiếu nữ kia, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi đến trước bức hưu thư, đặt bút ký tên của mình.

- Lạc Thanh Chu, đồng ý.

Tiểu Điệp ở một bên yên lặng chảy nước mắt.

Bách Linh đi vào trong nhà, không còn đi ra.

Thiếu nữ bên trên hành lang nắm chặt kiếm trong tay, trong mắt có hơi nước mông lung, thân ảnh của người nào đó chiếu vào bên trong đã trở nên mơ hồ...

Màn đêm buông xuống.

Bầu trời đêm đầu hạ, trăng sao sáng chói.

Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương uyển, đứng ở dưới cây mai trong viện, ngây người hồi lâu mới trở về đến trong phòng.

Chuyện này kéo dài lâu như vậy, cuối cùng đã chấm dứt.

Nhưng hắn cũng không có cảm thấy một tia nhẹ nhõm.

Ngược lại càng thêm nặng nề.

Đồng thời, trong lòng còn có một tia thẫn thờ và cảm giác không nỡ, giống như đột nhiên đã mất đi thứ gì đó quan trọng.

Thật sự không giải thích được.

Đứng phía trước cửa sổ một hồi, ăn cơm tối, ngâm dược thủy tắm.

Vốn muốn đi hậu viện luyện quyền một chút, nhưng không có tâm tình gì.

Tiểu Điệp cùng Thu nhi yên lặng làm chuyện của mình, cũng không dám quấy rầy hắn.

Lại ở trong phòng ngây ngẩn một hồi.

Lạc Thanh Chu đổi lại một kiện nho bào sạch sẽ, ra cửa, đi về hướng Linh Thiền Nguyệt cung.

Đi tới cửa sau.

Hắn lại trù trừ không tiến vào, không dám lên trước gõ cửa.

Đứng nửa ngày, hắn xoay người, chuẩn bị rời đi.

- Kẹt kẹt...

Đúng lúc này, cửa sân lại đột nhiên mở ra.

Thiếu nữ một bộ váy áo xanh nhạt cầm kiếm, lạnh như băng đứng ở nơi đó, hai con ngươi lạnh lùng nhìn về hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Thật lâu, Lạc Thanh Chu mới nhẹ giọng mở miệng:

- Thiền Thiền, ngươi trách ta sao?

Hạ Thiền trầm mặc một chút, nói:

- Bách Linh, khóc.

Lạc Thanh Chu giật mình, nhìn nàng hỏi:

- Ngươi thì sao?

Hai mắt Hạ Thiền đầy lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh như băng tuyết:

- Ta, không có.

Lạc Thanh Chu mỉm cười:

- Vẫn là Thiền Thiền dũng cảm nhất.

Hạ Thiền nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu nhìn đình viện sau lưng nàng một chút, nói:

- Về sau ta còn có thể đi vào không?

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, lắc đầu.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Vậy sau này ta còn có thể dắt tay của ngươi, gọi ngươi Thiền Thiền không?

Hạ Thiền cứng người một chút, lần nữa lắc đầu.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm gương mặt băng lãnh mà ngây ngô của nàng, run lên một hồi, không có lại nói tiếp, phất phất tay, quay người yên lặng rời đi..

Hạ Thiền đứng ở trong cửa, nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm phía xa.

Nàng lại ngơ ngác đứng hồi lâu mới chậm rãi đóng cửa lại.

Nháy mắt xoay người, trong con mắt của nàng đã tràn đầy nước mắt sáng lấp lánh, óng ánh sáng long lanh dưới ánh sao đầy trời.

Trong một phòng khác của viện lạc.

Tống Như Nguyệt ngồi ở bên giường, lau nước mắt.

Tần Văn Chính đứng ở phía trước cửa sổ, cau mày, trầm tư một hồi, đi thư phòng.

Hắn tìm kiếm trên giá sách.

Rất nhanh, hắn tìm được một quyển sách, bìa viết bốn chữ lớn « Đại Viêm Lễ Pháp ».

Hắn mở sách ra, nhìn ghi chép bên trong mà lần lượt tìm kiếm cái gì đó.

Khi thấy hai chữ ‘Hôn nhân’, ánh mắt của hắn sáng lên, lập tức dựa theo số trang lật ra, ngưng thần cẩn thận đọc.

Một lát sau.

Thần sắc hắn phức tạp khép sách lại, thả lại vào trên giá sách.

Hắn về tới gian phòng, nhìn thê tử vẫn còn đang lau nước mắt, trầm mặc một chút, nhịn không được nói:

- Như Nguyệt, đừng khóc nữa, lúc đó chỉ có nàng khóc.

Tống Như Nguyệt nghe vậy, sửng sốt một chút, ngẩng đầu, lệ quang nhẹ nhàng mà nhìn hắn.

Tần Văn Chính thở dài một hơi, nói:

- Kết quả này, tất cả đều vui vẻ.

- Khiêm Gia, Vi Mặc, Thanh Chu, ba người bọn họ đều mong muốn, không phải rất tốt sao?

Tống Như Nguyệt đau lòng nói:

- Thế nhưng Khiêm Gia nàng... Nàng không có phu quân... Chúng ta có lỗi với nàng, lúc trước chúng ta không có chăm sóc tốt cho nàng, làm hại nàng bị người bắt cóc, hiện tại lại cướp đi phu quân của nàng, đưa cho Vi Mặc, ô ô... Chúng ta thẹn với nàng...

Tần Văn Chính thở dài nói:

- Là nàng tự nguyện, cũng là chính nàng chủ động nói, sao có thể trách chúng ta đây?

Tống Như Nguyệt lại ‘Ô ô’ một tiếng, đột nhiên hai mắt đẫm lệ mông lung nói:

- Lão gia, đều tại ngươi, đều tại ngươi...

Tần Văn Chính lập tức sững sờ, buồn bực hỏi:

- Tại sao lại tính lên trên đầu ta rồi?

Tống Như Nguyệt khóc nói:

- Lúc trước nếu ngươi tìm cho Khiêm Gia một người phu quân xấu một chút, đần một chút đã không trở thành tình trạng giống như hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment