Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 806 - Chương 806: Về Sau Ta Còn Có Thể Đi Vào Không? (2)

Chương 806: Về sau ta còn có thể đi vào không? (2) Chương 806: Về sau ta còn có thể đi vào không? (2)

- Tiểu tử kia ưu tú như vậy, hiện tại lại thi đậu cử nhân, hơn nữa còn là hạng nhất, nói không chừng về sau còn là Trạng Nguyên, ta... Lòng ta đau cho Khiêm Gia, rõ ràng là phu quân của nàng... Tiểu tử kia càng ưu tú, ta càng khó thụ, càng áy náy...

Tần Văn Chính lập tức sầm mặt lại:

- Cố tình gây sự.

Lập tức phẩy tay áo bỏ đi:

- Ta đi thư phòng nghỉ ngơi.

- Ô ô...

Sau lưng lại truyền tới tiếng khóc.

Tần Văn Chính nhìn thoáng qua bên ngoài, cười khổ lắc đầu:

- Khóc đi khóc đi, về sau càng để cho nàng khóc đã.

Vào lúc canh ba.

Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, bay ra Tần phủ, hướng về phía Thành Quốc phủ.

Sau khi đi vào Thành Quốc phủ, hắn trước tiên ở giữa không trung kiểm tra một hồi tình huống phòng thủ trong phủ, sau đó đi lên đường phố tìm một con mèo hoang nhỏ, chui vào thân thể của nó.

Mèo hoang nhỏ vượt tường từ cửa sau tiến vào, lặng yên không một tiếng động rơi vào trong viện.

Từ trong góc khuất dưới tường viện trong bóng đêm đi về phía trước, xe nhẹ đường quen đi tới trong sân Nhị phu nhân kia.

Trong phòng truyền đến tiếng khóc.

Hắn từ cửa sổ nhảy vào, nhìn thấy bên trong góc tối trên giường, một thân ảnh tóc tai bù xù đang ngồi ô ô khóc sụt sùi.

Hắn nhìn một hồi, yên lặng rời đi, đi một chỗ tiểu viện khác.

Hai tên nha hoàn canh ở trước cửa đang thấp giọng nói chuyện.

Hai chân Lạc Thanh Chu im lặng nhảy lên nóc nhà, để lộ mảnh ngói, nhảy xuống trên xà ngang nhảy vào trong phòng.

- Miêu Miêu...

Vừa xuống đất, Lạc Tiểu Lâu trên giường đã phát hiện hắn, mặt mũi tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nhảy lên giường.

Lạc Tiểu Lâu từng chút từng chút ôm hắn vào trong lòng, hôn lấy, vuốt ve, dùng cái trán cọ, nói khẽ:

- Miêu Miêu, ngươi tới cứu ta sao? Cám ơn ngươi, bất quá ngươi nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn ta, không có cách nào cứu ta. Nếu để cho những người xấu kia nhìn thấy, sẽ đánh chết ngươi...

- Miêu Miêu, cám ơn ngươi đến thăm ta, về sau cũng không cần tới, ta đêm mai sẽ đi rồi, cũng sẽ không trở lại nữa...

Mèo hoang nhỏ an tĩnh dán mặt với nàng, bị nàng nhẹ nhàng mài cọ, không nhúc nhích.

- Miêu Miêu, ta rất lo lắng cho mẫu thân, nếu ta đi rồi, mẫu thân nên làm cái gì bây giờ...

- Miêu Miêu, ngươi về sau có thể thường xuyên đến giúp ta xem chừng mẫu thân, thường xuyên bồi bà không?

- Miêu Miêu, ta cũng nhớ Thanh Chu ca ca... Ngươi biết Thanh Chu ca ca không? Hắn thật lợi hại, nghe mẫu thân nói, hắn thi cử nhân đạt được hạng nhất đấy...

Lạc Tiểu Lâu ôm hắn, nằm trong chăn, nhẹ giọng nói chuyện.

Hồi lâu sau, tiến vào mộng đẹp.

Nàng tựa hồ đã nhận mệnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ngây thơ của nàng đã không nhìn ra bất kỳ vẻ sợ hãi gì nữa.

Lạc Thanh Chu lại nàng ở trong ngực của một hồi, mới rời đi.

Nhảy lên xà ngang, nhảy lên nóc nhà.

Chậm rãi đi lại từ bên trên nóc nhà, trong con ngươi màu hổ phách lóe ra quang mang u lãnh, nhìn hết thảy trong phủ.

Sau một lúc lâu, hắn nhảy xuống, thuận góc tường đen nhánh đi tới ngoài viện của Lạc Ngọc.

Hắn đứng ở cách đó không xa, cũng không tiếp tục mạo hiểm đi về phía trước.

Ngày mai Long Hổ học viện khảo thí sẽ bắt đầu, đêm nay nơi này phòng giữ, khẳng định càng thêm nghiêm mật so với trước đó.

Thậm chí Lạc Diên Niên có khả năng đều sẽ thủ tại chỗ này.

- Kẹt kẹt...

Hắn lại nhìn một hồi, lúc đang chuẩn bị rời đi, cửa sân đột nhiên mở ra, một nha hoàn bưng mâm gỗ đi ra.

Lục Nga?

Lạc Thanh Chu liếc mắt một cái đã nhận ra nha hoàn này.

Nha hoàn này là thiếp thân nha hoàn của Lạc Ngọc, lúc trước không chỉ có thường xuyên khi dễ Tiểu Điệp, còn thường xuyên quát lớn mẹ ruột của hắn, đối với hắn cũng chưa hề dùng lễ đối đãi.

Dưới tình huống bình thường, nàng đều sẽ ở cùng một chỗ với Lạc Ngọc, thuận tiện chiếu cố bất cứ lúc nào.

Nhưng đêm nay, nàng tiến vào một tòa tiểu viện khác ở phía sau, ngủ chung với một nha hoàn khác.

Hiển nhiên, vì ngày mai Lạc Ngọc khảo thí, bất kỳ nữ tử nào trong phủ mấy đêm rồi cũng không thể tiếp cận hắn, miễn cho hắn nhất thời nhịn không được, ảnh hưởng tới tỷ thí.

Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động đi theo nha hoàn kia tiến vào tiểu viện, lại tiến vào trong phòng.

Bên trái trong phòng có đặt vào một cái giường lớn, hai nha hoàn ngủ trên giường đang chơi đùa, sau khi Lục Nga vào phòng, các nàng an tĩnh lại, tựa hồ có chút sợ hãi đối phương.

Dù sao cũng là thiếp thân nha hoàn bên người Lạc gia Nhị công tử, về sau có khả năng rất lớn được Lạc Ngọc thu làm thiếp thất, cho nên nha hoàn trong phủ cũng không dám trêu chọc nàng.

Lục Nga nhìn hai người một chút, cười nói:

- Hai tiểu nha đầu này, lại đang phát xuân? Cởi sạch quần áo, đợi ta rửa mặt xong liền đi tới sủng hạnh các ngươi.

Bình Luận (0)
Comment