Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 807: Về Sau Ta Còn Có Thể Đi Vào Không? (3)

Chương 807: Về sau ta còn có thể đi vào không? (3) Chương 807: Về sau ta còn có thể đi vào không? (3)

Nàng đương nhiên biết cách giữ gìn mối quan hệ với nha hoàn khác, muốn bò lên chỗ càng cao hơn, người cô đơn không thể làm được.

Hai nha hoàn trên giường nghe nàng nói vậy, lập tức trầm tĩnh lại.

Một tên nha hoàn trong đó cười đùa nói:

- Lục Nga tỷ tỷ, chờ một lúc ngươi giúp ta đè Hồng nhi xuống, chúng ta hảo hảo kiểm tra thân thể của nàng một chút.

Lục Nga cười nói:

- Được, chờ ta.

Nàng đi ra gian phòng, đi đến phòng bếp lấy nước nóng, vừa muốn bưng lên, thân thể đột nhiên cứng đờ, ổn định tại chỗ.

Mấy giây sau, nàng nháy nháy mắt, đi vài vòng trong phòng bếp, sau đó lại cứng ở nơi đó.

- Kỳ quái?

Nàng lăng lăng nhìn cái chậu trong tay, trên mặt hiện ra vẻ mê mang, cảm thấy vừa rồi giống nơi nào có chút không đúng, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, lại không nghĩ ra được, đành phải bưng cái chậu, về tới trong phòng.

Mèo hoang nhỏ vừa muốn nhảy lên tường viện, đột nhiên thân thể cứng đờ, cái bóng mờ kia một lần nữa chui vào thân thể của nó.

- Sưu!

Nó nhẹ nhàng nhảy lên tường viện, không tiếp tục chờ lâu, thuận góc tối đen nhánh, chạy ra Thành Quốc phủ.

Đi ra mấy con phố, Lạc Thanh Chu mới đi ra khỏi thân thể của nó, bay lên giữa không trung, lại nhìn Thành Quốc phủ một chút, bay về phía Uyên Ương lâu.

Phụ thân Lục Nga hẳn là không có vấn đề gì.

Long Hổ học viện khảo thí, cần ba ngày thời gian, cho nên mấy đêm nay sẽ là thời điểm Thành Quốc phủ phòng thủ nghiêm mật nhất.

Hắn cần tìm tới thời cơ tốt nhất, một kích tất trúng.

Trong lòng tự hỏi quy hoạch trong mấy ngày nay, rất nhanh bay tới Uyên Ương lâu.

Trên lầu chót trống trơn, không có ai.

Hắn bay xuống trên lầu chót, đứng một hồi, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía mái cong mà thân ảnh xanh nhạt thường đứng.

Do dự một chút, hắn nhẹ nhàng đi qua, rơi vào bên trên mái cong, ánh mắt nhìn phía nơi xa.

- Tùy tiện.

- Trở về đi.

- Tiếp tục.

- Lại giảng từ đầu.

- Đêm nay không cần bồi nương tử nhà ngươi sao?

- Không phải gọi Nguyệt muội muội sao?

Hắn học bộ dáng của Nguyệt tỷ tỷ, không nhúc nhích đứng ở trên mái cong, ánh mắt nhìn qua đêm tối xa xa, âm thanh thanh lãnh nói một mình vài câu.

Lập tức tự giễu cười một tiếng, xoay người, chuẩn bị bay về chỗ nóc nhà tu luyện nội công tâm pháp.

Nhưng khi hắn xoay người lại đột nhiên cứng ở nơi đó.

Trên nóc nhà sau lưng, thân ảnh xanh nhạt đang vô thanh vô tức đứng ở nơi đó an tĩnh nhìn hắn.

Không biết đã tới bao lâu.

Nóc nhà yên tĩnh rất quỷ dị.

Lạc Thanh Chu cứng lại ở đó, gương mặt nóng lên, hận không thể tìm cái lỗ nhỏ chui vào, cũng không tiếp tục đi ra nữa.

Hắn vừa rồi tâm tình không tốt, muốn điều tiết một chút cảm xúc mà thôi.

Ai biết...

Lại ngốc trệ một hồi.

Hắn mới tỉnh thần, vội vàng bay xuống phía dưới, rơi vào bên cạnh nàng, nhường ra mái cong, âm thanh khô khốc nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, mời.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đứng ở nơi đó, lạnh lùng, cũng không đáp lại.

Không hề động, cũng không nói gì.

Lạc Thanh Chu đành phải kiên trì, nói sang chuyện khác:

- Nguyệt tỷ tỷ, nương tử nhà ta đêm nay bỏ ta...

Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu đi về sau vài bước, ngồi xuống chỗ ngói đỏ, ánh mắt nhìn đêm tối xa xa, ánh mắt phức tạp nói:

- Rất kỳ quái, ta giống như có chút không nỡ nàng... Lúc đầu cứ nghĩ là bởi vì người khác, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, một khắc ký tên kia, trong lòng đột nhiên trống rỗng, giống như cũng bởi vì nàng...

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn về phía hắn, rốt cục thanh lãnh mở miệng:

- Ta nhớ được ngươi đã nói, ngươi cùng với nàng cũng không có tình cảm.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Tình cảm giữa nam nữ, có lẽ hoàn toàn không có. Bất quá tình cảm giữa vợ chồng, có lẽ còn có một ít. Dù sao nghiêm chỉnh mà nói, hết thảy ta hôm nay có được đều là nàng cho. Bao gồm cả ta có thể mỗi đêm ở chỗ này gặp mặt Nguyệt tỷ tỷ ngươi, cũng đều bởi vì sau khi thành thân với nàng ấy đã tạo điều kiện cho ta. Có thể đây chính là nguyên nhân ta cảm thấy có chút khó chịu.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu nhìn qua nơi xa, trong đầu không khỏi hình dung ra từng bức họa cùng thiếu nữ kia, từ bái đường thành thân, về đến cửa, lại đến mỗi đêm đi thỉnh an.

Sau đó, ký hưu thư...

Trên nóc nhà, rơi vào trầm mặc.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn một hồi, đi tới, ngồi cùng hắn, ánh mắt cũng nhìn đêm tối xa xa.

- Ô ——

Đêm tối yên tĩnh, chỉ có âm thanh gió nhẹ nghẹn ngào.

Bầu trời đêm ngày mùa hè, phá lệ rõ ràng.

Trăng sáng trong sáng, sao trời đầy trời, bầu trời đêm sáng chói mà mê người.

Hai người cứ như vậy ngồi tại nóc nhà Uyên Ương lâu, yên lặng, trầm mặc thật lâu, thật lâu...

Thẳng đến chân trời phương đông bắt đầu trắng xóa.

Bình Luận (0)
Comment