Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thân ảnh xanh nhạt bên cạnh, mở miệng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay có thể là một đêm cuối cùng của ta gặp mặt ngươi ở chỗ này. Mấy ngày nữa, ta sẽ muốn rời khỏi Mạc Thành, có lẽ về sau, cũng sẽ không trở lại nữa.
Thân ảnh xanh nhạt nghe vậy, khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Thật ra ta không gọi Sở Phi Dương, Nguyệt tỷ tỷ muốn biết tên thật của ta không?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, thản nhiên nói:
- Tiểu Nguyệt cũng đi kinh đô.
Lạc Thanh Chu giật mình, nói:
- Lúc trước ta lừa nàng nói ta đi Dương Châu, nhưng thật ra không muốn có bất kỳ khúc mắc nào với nàng. Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng không tín nhiệm nàng.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Ta nhớ ngươi trước đó đã nói qua, ngươi có hồng nhan tri kỷ, nàng thế nào?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu cũng nhìn về phía chân trời xa xa, chậm rãi nói:
- Nàng đi kinh đô trước, chờ ta đi qua liền cầu thân nàng. Thân thể của nàng không biết còn có thể chống bao lâu, cho nên ta nghĩ sớm thành thân với nàng.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một lát, nói:
- Rất tốt.
Lạc Thanh Chu lại nhìn về phía nàng nói:
- Đáng tiếc, không thể mời Nguyệt tỷ tỷ uống rượu mừng.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, thần sắc kinh ngạc, không có nói tiếp.
Lạc Thanh Chu lại bồi tiếp nàng ngồi một hồi, đứng dậy nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta đi đây, ngày mai Long Hổ học viện khảo thí, ngươi có đến xem?
Lập tức nhún vai một cái nói:
- Hẳn là sẽ không đi, nhìn Nguyệt tỷ tỷ không giống như người thích tham gia náo nhiệt.
Nói xong, có chút khom người, sau đó bay lên giữa không trung, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Thân ảnh xanh nhạt ngồi hồi lâu trên nóc nhà, thẳng đến mặt trời mới mọc ở chân trời lộ ra một ánh sáng màu vỏ quýt, đứng dậy, biến mất không thấy gì nữa.
Đêm tối đi qua.
Một ngày mới rốt cục đã đến.
Trên quảng trường thành Bắc Mạc Thành sớm đã dựng xong lôi đài tỷ võ.
Để cho công bằng, khảo thí sẽ lộ thiên, tiến hành dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người Mạc Thành.
Trời còn chưa sáng, nơi này đã tụ tập rất nhiều người.
Lần này Long Hổ học viện chiêu sinh, Mạc Thành vẻn vẹn cũng chỉ có một danh ngạch, mà muốn lên đài khảo thí, chí ít có hơn hai mươi võ giả.
Mà hơn hai mươi võ giả này đều là võ giả nổi danh Mạc Thành, tu vi chí ít cũng là Võ Sư sơ kỳ.
Hơn hai mươi người cạnh tranh một danh ngạch, bởi vậy có thể thấy được, lần cạnh tranh này kịch liệt dường nào.
Lần này khảo thí không chỉ muốn kiểm tra vũ lực.
Trận đầu khảo thí là khảo thí văn tự, nội dung ngoại trừ biết chữ giải dịch cơ bản nhất ra, còn bao gồm luật pháp Đại Viêm, đạo đức lễ nghi vân vân.
Bất quá khảo thí văn tự chỉ cần đạt tiêu chuẩn liền có thể vào vòng sau, không phân thứ tự.
Vũ lực khảo thí mới là quan trọng nhất.
Ngày mới sáng.
Trên đường phố đã tụ tập đầy người.
Bên trong Thành Quốc phủ.
Lạc Ngọc sớm đã thức dậy, cũng không có vội vã ra ngoài, gương mặt bình tĩnh ngồi ở trước bàn, ăn bữa sáng do Vương thị tự mình làm.
Vương thị đứng ở một bên, ánh mắt từ ái nhìn hắn, giúp hắn châm trà đổ nước.
Lạc Diên Niên ngồi đối diện, uống trà sớm, cũng một mặt bình tĩnh, giống như cũng không để khảo thí hôm nay ở trong lòng.
Thẳng đến khi Lạc Ngọc sử dụng hết bữa sáng, hắn mới ấm giọng mở miệng:
- Ngọc nhi, trên người không có mang thứ gì?
Lạc Ngọc cung kính nói:
- Phụ thân yên tâm, hài nhi biết quy củ.
Vương thị ở một bên mỉm cười nói:
- Ta sáng nay muốn đưa mặt dây chuyền Trường Thiên đưa cho ta để cho Ngọc nhi đeo, hắn cũng không nguyện ý đây.
Lạc Ngọc cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy tự tin:
- Mẫu thân, khảo thí cũng không thể mang theo vật kia. Yên tâm đi, chờ khảo thí xong, chúng ta đi kinh đô, về sau có thể thường xuyên nhìn thấy đại ca.
Trong mắt Vương thị tràn đầy cưng chiều:
- Ngọc nhi, mẫu thân tin tưởng, ngươi nhất định sẽ thành công giống như đại ca ngươi.
Lạc Diên Niên đứng lên nói:
- Đi thôi, trời đã không còn sớm. Mặc dù buổi sáng khảo thí đạt tiêu chuẩn là được nhưng cũng không cần chủ quan, có thể đạt điểm tối đa tự nhiên tốt nhất.
Lạc Ngọc nói:
- Phụ thân nói đúng lắm.
Người một nhà ba miệng được nha hoàn hộ vệ chen chúc ra cửa, đi bộ mà tới võ trường.
Hôm nay người đường đi thực sự nhiều lắm, ngồi xe ngựa còn không nhanh bằng đi bộ, mà trên đường phố hôm nay đã sớm bị quản chế, cấm xe ngựa cùng cưỡi ngựa, chỉ có thể đi bộ.
Cùng lúc đó.
Bên trong Tần phủ.
Tần Xuyên cũng được đám người Tần gia chen chúc đi ra từ cửa chính.
Vừa xuống bậc thang, Tần gia tứ gia nhìn một vòng, đột nhiên nói:
- Thanh Chu đâu? Tại sao hắn không có đi theo?
Tần Xuyên quay đầu nói:
- Tứ thúc, thân thể Thanh Chu không quá dễ chịu, vừa rồi nói với ta một tiếng, nói rằng buổi trưa sẽ tự mình đến.