Tần nhị gia vội vàng nói:
- Tiểu tử kia ngã bệnh? Có nặng lắm không?
Tần Xuyên nói:
- Sắc mặt bình thường, sẽ không có chuyện gì.
Tống Như Nguyệt ở một bên trầm tư một chút, đột nhiên dừng bước, nói:
- Lão gia, các ngươi đi thôi, ta không đi được.
Đám người nghe xong, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc mà nhìn nàng.
Phu nhân nhà Tần nhị gia nói:
- Tẩu tử, hôm nay Xuyên nhi khảo thí, sao ngươi có thể không đi?
Tần Xuyên cũng cảm thấy buồn bực.
Tống Như Nguyệt thấy tất cả mọi người nhìn mình, do dự một chút, gương mặt ửng đỏ nói:
- Tiểu tử kia tối hôm qua bị Khiêm Gia bỏ, hiện tại lại đột nhiên giả bệnh một người đợi ở trong phủ, ta sợ... Ta sợ chờ chúng ta rời đi, hắn sẽ chạy....
Đám người: - ...
Ai ngờ phu nhân Tần nhị gia cũng phụ họa theo.
- Tẩu tẩu lo lắng, không phải không có lý. Bây giờ tiểu tử kia thế nhưng là cử nhân lão gia, hơn nữa còn thi hạng nhất, về sau nhất định có thể đậu Tiến sĩ. Hiện tại Tần gia chúng ta cũng không có tước vị, hắn tối hôm qua lại khôi phục tự do, nếu hắn thừa cơ chạy trốn, chúng ta đến đâu mà nói rõ lí lẽ?
Phu nhân Tần tứ gia cũng nói:
- Đúng đúng đúng, không thể để cho một mình hắn đợi ở trong phủ, nhất định phải xem trọng. Trừ phi hắn và Vi Mặc thành thân, nếu không các ngươi cũng nên cẩn thận. Vạn nhất hắn đột nhiên trốn, các ngươi cũng không làm sao được, đến lúc đó chẳng phải lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng?
Những bà mối cũng bắt đầu lao nhao nghị luận.
Tống Như Nguyệt càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, càng nghe trong lòng càng hoài nghi càng sợ hãi, không còn có tâm tư đi ra ngoài, vội vàng xoay người đi lrên bậc thang nói:
- Ta đi nhìn giúp Vi Mặc, các ngươi bồi Xuyên nhi đi, không cần phải để ý đến ta.
Mai nhi và nha hoàn ma ma khác cũng đành phải đi theo nàng trở về.
Tần Xuyên một mặt ủy khuất:
- Phụ thân, ngươi thành thật nói cho ta biết, Thanh Chu có phải con riêng của mẫu thân hay không?
- Ba!
Tần Văn Chính đập một bạt tay lên trên đầu của hắn, trợn mắt nói:
- Lại nói bậy, đập nát miệng ngươi! Thanh Chu nếu là con riêng, há có thể thành thân cùng Khiêm Gia và Vi Mặc?
Tần Xuyên nghe vậy sững sờ, ôm đầu nói:
- Khiêm Gia và Vi Mặc?
Tần Văn Chính nghiêm mặt nói:
- Bớt nói nhảm, đi, thời gian không còn sớm.
- Nha.
Tần Xuyên không dám nói thêm nữa, được mọi người chen chúc bước nhanh rời đi.
Bên trong Tần phủ.
Tống Như Nguyệt mang theo bọn người Mai nhi vội vàng chạy tới Mai Hương Uyển.
Sau khi tiến vào sân nhỏ, lập tức hô:
- Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp và Thu nhi cầm kim khâu trong tay, cuống quít từ trong nhà chạy ra, thấy nàng bày ra khí thế hung hăng, sắc mặt lập tức biến hóa, run giọng gọi:
- Phu... Phu nhân...
Tống Như Nguyệt lập tức nhìn về phía trong phòng, nói:
- Thanh Chu đâu?
Tiểu Điệp vội vàng đáp:
- Thân thể công tử không thoải mái, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Trong mắt Tống Như Nguyệt lộ ra một tia hồ nghi, nhìn về phía cửa sổ đóng chặt, nói:
- Thật? Không có gạt ta?
Tiểu Điệp cúi đầu nói:
- Thật... Thật, nô tỳ không dám lừa gạt phu nhân...
Tống Như Nguyệt nhìn nàng một cái, lại nhìn Thu nhi bên cạnh, hỏi:
- Thu nhi, là thật sao? Hắn thật nghỉ ngơi trong phòng?
Thu nhi cung kính đáp.
- Bẩm phu nhân, cô gia thật đang nghỉ ngơi trong phòng.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi.
Thu nhi là người của Vi Mặc, chắc chắn không lừa nàng, mà tiểu tử kia nếu quả thật muốn đi, sẽ không để nha đầu Tiểu Điệp này ở đây mà không mang đi.
- Chiếu cố hắn thật tốt, có việc lập tức đi nói cho ta.
Tống Như Nguyệt không dám dừng lại thêm, phân phó một tiếng, mang người quay người rời đi.
Thân là mẹ vợ, mà lại là mẹ vợ tuổi trẻ xinh đẹp, nàng cũng không thể ở chỗ này đợi quá lâu, sẽ bị người nói ra nói vào.
Ra cửa, nàng nghĩ nghĩ, lại dẫn người, đi về Linh Thiền Nguyệt cung đi đến.
Cùng lúc đó.
Đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Da thịt toàn thân Lạc Thanh Chu đỏ thẫm nóng hổi, nội lực bên trong đan hải lăn lộn mãnh liệt như sóng lớn, lúc quơ nắm đấm, bộc phát ra lực lượng tràn đầy bên trong huyệt khiếu, mãnh liệt công kích nham thạch cứng rắn màu đen phía trước.
Buổi sáng chuẩn bị cùng mọi người đi xem Tần nhị ca khảo thí, kết quả sau khi hấp thu hai giọt linh dịch, lực lượng trong cơ thể đột nhiên xao động lao nhanh, toàn bộ thân thể đột nhiên cảm giác sắp bị nổ tung.
Hắn lập tức nói một tiếng với Tần nhị ca, lại bàn giao cho Tiểu Điệp cùng Thu nhi một tiếng, sau đó đi thẳng tới đáy hồ.
- Oanh!
Lực lượng toàn thân từ trong da, từ cơ bắp, từ thịt, từ từng cái huyệt khiếu bộc phát ra, sau đó hội tụ thành một dòng sông, bắt đầu đâm chọc vào trở ngại sau cùng.
Từ buổi sáng, đến giữa trưa.
Lại từ giữa trưa đến chạng vạng tối...