Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 810 - Chương 810: Tấn Cấp! Địa Long Xoay Người (3)

Chương 810: Tấn cấp! Địa long xoay người (3) Chương 810: Tấn cấp! Địa long xoay người (3)

- Oanh!

Đáy hồ đột nhiên bộc phát ra một tiếng vang thật lớn.

Lập tức toàn bộ mặt hồ ‘Hoa’ lắc lư một cái, nước hồ như sóng triều bay lên, nghiêng giội đến hai bên bờ.

Một gốc dương liễu bên bờ, ‘Răng rắc’ một tiếng, gãy đổ xuống trong hồ nước.

Những người còn lại bên trong Tần phủ cứ nghĩ rằng phát sinh địa chấn, cuống quít thất kinh từ trong nhà chạy ra bên ngoài.

Tống Như Nguyệt được Mai nhi vịn, vội vàng hấp tấp chạy tới đình viện.

Đứng trong đình viện một lúc lâu, nàng đột nhiên biến sắc, nói:

- Nhanh, đi Mai Hương Uyển!

Một đoàn người lại vội vàng đi Mai Hương Uyển.

Tiểu Điệp cùng Thu nhi cũng đều bị chấn động vừa rồi hù từ trong nhà chạy ra, đứng ở trong đình viện.

Rất nhanh, Tống Như Nguyệt vội vàng tới đây, gặp người nào đó còn không có ra, cuống quít đi vào trong phòng.

Tiểu Điệp cùng Thu nhi giật nảy mình, cũng không dám ngăn cản.

Mắt thấy nàng muốn xông vào, Thu nhi hoảng hốt vội nói:

- Phu nhân, cô gia đang ngủ, không mặc quần áo.

Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt đang muốn đẩy cửa lập tức trì trệ, sau đó quay đầu nhìn nàng nói:

- Thu nhi, ngươi vừa rồi đang bồi hắn đi ngủ? Làm sao không gọi hắn đi ra?

Thu nhi: - ...

Tống Như Nguyệt không có lại để ý tới nàng, lập tức vỗ cửa hô:

- Thanh Chu, mau ra đây, địa long xoay người.

Trong phòng cũng không có đáp lại.

Tống Như Nguyệt lập tức hồ nghi, quay đầu, nhìn hai tiểu nha đầu bị hù sắc mặt trắng bệch nói:

- Hắn có phải không có ở trong phòng hay không?

Tiểu Điệp cùng Thu nhi cúi đầu, đều không dám trả lời.

Tống Như Nguyệt biến sắc, lập tức đẩy cửa ra, vừa muốn đi vào, trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Lạc Thanh Chu:

- Nhạc mẫu đại nhân, đợi lát nữa, ta mặc quần áo.

- Kẹt kẹt!

Một chân Tống Như Nguyệt vừa bước vào, còn chưa rơi xuống đất, nghe vậy lập tức rụt trở về, nhanh chóng khép cửa phòng lại.

Tiểu Điệp cùng Thu nhi nhìn nhau, bốn mắt đối mặt.

Một lát sau.

Lạc Thanh Chu mặc một thân nho bào rộng lớn mở cửa phòng ra, cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, thật có lỗi, thân thể Thanh Chu có chút không thoải mái, cho nên dậy hơi trễ.

Tống Như Nguyệt nhìn sắc mặt của hắn một chút, ân cần nói:

- Hiện tại khá hơn chút nào chưa?

Lạc Thanh Chu đáp.

- Ngủ một giấc, tốt hơn nhiều.

Tống Như Nguyệt lập tức nói:

- Đi, ra ngoài, không thể đợi ở trong phòng. Vừa rồi địa long xoay người, cẩn thận chờ một lúc phòng sập.

Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, đi theo nàng cùng đi ra cửa.

- Nhạc mẫu đại nhân, hiện tại khảo thí hẳn là chưa có kết thúc, Thanh Chu muốn đi xem nhị ca tỷ thí.

Đi vào đình viện, hắn lại mở miệng nói.

Tống Như Nguyệt nhìn sắc trời một chút, nói:

- Tốt, đi thôi, dù sao cũng không dám chờ đợi trong nhà. Ra ngoài đi trên đường dạo chơi cũng an toàn một chút. Đi, đi gọi Khiêm Gia cùng một chỗ.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, yên lặng đi theo phía sau của nàng.

Một đoàn người rất nhanh đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Cửa sân mở ra.

Bách Linh một bộ váy phấn, đang ở bên trong vườn hoa hái hoa.

Tống Như Nguyệt đi thẳng vào, nói:

- Bách Linh, Khiêm Gia còn không có đi ra à? Đi gọi nàng ra đây, chúng ta ra ngoài dạo chơi.

Bách Linh vội vàng chạy ra từ bên trong vườn hoa, hưng phấn nói:

- Phu nhân, đi dạo phố sao? Có thể mua cho ta một cái vòng tay không?

Tống Như Nguyệt cười nói:

- Đương nhiên có thể, gọi Hạ Thiền ra đây, đều cùng đi.

- Được!

Bách Linh lập tức mang theo lẵng hoa, mặt mày hớn hở chạy vào trong phòng.

Lạc Thanh Chu đứng ở bên ngoài, không dám đi vào.

Rất nhanh, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng từ trong nhà đi ra.

Không đợi nàng từ chối, Tống Như Nguyệt lập tức mở miệng nói:

- Khiêm Gia, trong phòng nguy hiểm, chúng ta vẫn cùng đi ra dạo chơi thôi, bồi mẫu thân dạo chơi, thuận tiện đi xem nhị ca ngươi khảo thí.

Bách Linh một bên cũng mặt đầy hưng phấn nói:

- Tiểu thư, ra ngoài dạo chơi đi, ta cùng Thiền Thiền đều muốn...

Hạ Thiền đứng dưới mái hiên, không mở miệng.

Tần Khiêm Gia trầm mặc một chút, khẽ gật đầu:

- Được.

- Tốt quá! Tiểu thư đáp ứng.

Bách Linh nhảy cẫng reo hò.

Bất quá, khi Tống Như Nguyệt mang theo các nàng từ trong viện ra ngoài, nhìn thấy người nào đó phía ngoài, nụ cười trên mặt Bách Linh lập tức biến mất.

- Hừ!

Bách Linh quay mặt chỗ khác, nhìn về phía nơi khác.

Thần sắc Tần đại tiểu thư vẫn như lúc ban đầu.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay chào:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia nhìn hắn, không nói gì.

Tống Như Nguyệt nhìn bọn hắn một chút, đi qua lôi kéo nàng cười nói:

- Khiêm Gia, chờ một lúc chúng ta đi trước nhìn nhị ca ngươi, sau đó lại bồi mẫu thân đi mua một ít vật liệu, được không?

Tần Khiêm Gia khẽ gật đầu.

Một đoàn người đi ra cửa, đi đến lôi đài thành Bắc.

Bình Luận (0)
Comment