Lạc Thanh Chu thả chậm bước chân, đi ở phía sau cùng, nhìn thiếu nữ băng lãnh bên cạnh nói:
- Thiền Thiền, chờ một lúc cùng cô gia đi đánh người xấu, có được hay không?
Hạ Thiền không để ý tới hắn, bước nhanh hơn.
Cùng lúc đó.
Trên quan đạo cách Mạc Thành bảy tám cây số bên ngoài, mấy trăm ngân giáp thiết kỵ được một thiếu nữ váy đen suất lĩnh, lao vụt trên đường.
Gót sắt đạp mặt đất như sấm, bụi bặm cuồn cuộn.
Đầu đường, trống rỗng.
Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, lẻ tẻ người bán hàng rong trông coi quầy hàng cũng là bộ dáng lười biếng, cúi đầu, buồn ngủ.
Toàn bộ người Mạc Thành cơ hồ đều vọt tới chỗ quảng trường thành Bắc.
Khi Tống Như Nguyệt mang theo một đoàn người đuổi tới thành Bắc, còn chưa tới gần, đường đi hẻm nhỏ trước mặt đều đã bị chặn chật như nêm cối.
Đám người rộn rộn ràng ràng, chen vai thích cánh*, đều ngửa đầu, nhìn qua lôi đài trên quảng trường.
*đua sức với nhau để cùng làm việc gì
Đứng tại chỗ gần, đều là võ giả cường tráng.
Mà bách tính phổ thông thì chỉ có thể đứng ở phía ngoài nhất quan sát, coi như muốn chen đến chỗ gần, cũng chen không lại người ta.
Khoảng cách quá xa, căn bản không nhìn thấy luận võ trên lôi đài.
Rất nhiều người cũng đều tham gia náo nhiệt.
Đương nhiên, cũng có một số người muốn thừa dịp người chen người, đục nước béo cò, trộm đồ, chiếm tiện nghi của tiểu nương tử nào đó vân vân.
Tống Như Nguyệt vừa mang theo nữ quyến Tần phủ tới gần, liền dẫn tới mấy tên du côn lưu manh chú ý.
Mấy người gặp nữ quyến từng người như hoa như ngọc, trắng nõn xinh xắn, hai mắt đều sáng lên, nuốt nước miếng, lại gặp bên người những cô nương này cũng không hộ vệ cùng nam tử, cũng chỉ có một thư sinh mặc nho bào rộng lớn văn nhược không chịu nổi, mấy người lập tức nhìn nhau, giả bộ như bách tính phổ thông xem náo nhiệt, chen chen nhốn nháo tới gần, muốn sờ đụng mấy lần, chiếm tiện nghi.
Những nữ quyến này xem ra chính là đại hộ nhân gia, những chuyện khác quá đáng hơn thì bọn hắn tự nhiên không dám nghĩ.
Ánh mắt Tống Như Nguyệt một mực lo lắng nhìn qua lôi đài phía trước nhất, phân phó nha hoàn ma ma ở phía trước mở đường, chuẩn bị chen vào.
Đây càng cho mấy tên du côn lưu manh kia cơ hội.
Những người kia phân tán ra, hai người tới gần về phía nàng, ba người tới gần Tần đại tiểu thư mặc bộ váy trắng đẹp như tiên nữ.
Bách Linh đứng bên cạnh Tần đại tiểu thư, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn qua lôi đài phía trước nhất, tựa hồ lườm ba người kia một chút, ở giữa ngón tay ngọc nhỏ dài trong tay áo có hàn mang đang xoay chuyển.
Đôi mắt Hạ Thiền băng lãnh, trực tiếp nhìn chằm chằm ba người dần dần chen tới.
Ai ngờ đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu trực tiếp đi tới chỗ ba người kia, không nói lời gì, nhắm vào sau đầu ba người ‘Phanh phanh’ mấy quyền.
Ba người đang giả vờ nhìn qua lôi đài trước mặt, chậm rãi nhích người tới gần, còn chưa kịp phản ứng, sau đầu liền bị đánh lén, mắt tối sầm lại, nhao nhao ngã xuống đất.
Đợi người bên cạnh kịp phản ứng, Lạc Thanh Chu đã rời đi, đi tới bên người nhạc mẫu đại nhân của mình.
Tống Như Nguyệt đang ngước cổ nhìn qua phía trước, một mặt lo lắng.
Hai người khác vừa muốn tới gần, Lạc Thanh Chu một cước một người, trực tiếp đá vào dưới háng của bọn hắn.
Hai người kêu thảm một tiếng tại chỗ, ngã trên mặt đất, che phía dưới kêu rên.
Tống Như Nguyệt giật mình, nhìn về phía bọn hắn, lại quay đầu, nhìn về phía cử nhân lão gia chẳng biết lúc đã đứng chung một chỗ bên cạnh mình, một mặt mộng bức.
Lúc này, một lão ma ma đứng bên cạnh nàng mới thấp giọng bẩm báo nói:
- Phu nhân, vừa rồi hai người kia tựa hồ muốn đi tới gần chiếm tiện nghi, bị cô gia đá nát trứng.
Tống Như Nguyệt: - ...
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, nhìn lão ma ma thâm tàng bất lộ kia một chút, giải thích:
- Không có đá nát.
Tống Như Nguyệt: - ...
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, người bên trong nhiều, khí trời lại nóng, tranh tài cũng sắp kết thúc rồi, ta cảm thấy vẫn không nên chen lấn tiến vào.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, lại ngẩng đầu nhìn đám người lít nha lít nhít phía trước một chút, sau đó thấy có thật nhiều nam tử đang cố ý chiếm tiện nghi những cô gái kia, thậm chí có người còn lớn gan ở sau lưng cố ý sờ mó, sắc mặt lập tức khó nhìn.
Vừa rồi nàng chỉ muốn chen đến chỗ gần đi xem luận võ, quên đi phía sau mình tất cả đều là nữ quyến, lúc này mới phản ứng được, vội vàng nói:
- Thanh Chu nói đúng.
Sau đó nói với nha hoàn ma ma trước mặt:
- Không cần chen lấn, lui lại đi, đợi mấy người lão gia đi ra.
Một đoàn người lui về sau một khoảng cách, rời đi đám người lít nha lít nhít.
Lạc Thanh Chu cảm thấy sau lưng truyền đến mấy ánh mắt, quay đầu nhìn lại, Bách Linh và Hạ Thiền đều nhanh chóng quay đầu nhìn về phía nơi khác.