Tần đại tiểu thư cũng đang nhìn hắn, đối mặt ánh mắt hắn, vẫn như cũ lạnh lùng, bình bình đạm đạm.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn phía lôi đài xa xa.
Lúc này, vừa hay nhìn thấy một tên võ giả bị một quyền đánh bay ra ngoài, rơi vào bên bờ lôi đài, trên mặt đất vùng vẫy một hồi, đứng lên không nổi nữa.
Mà tên võ giả đánh bay hắn, một thân trang phục màu đen, dáng người thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, đúng là Thành Quốc phủ Nhị công tử Lạc Ngọc.
Hắn đứng trên đài, chắp tay với kia võ giả bị đánh bại kia, tựa hồ nói một câu gì đó, mặt mũi tràn đầy thần sắc khiêm tốn.
Dưới đài lập tức bộc phát ra một hồi tiếng khen.
Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn về chỗ gần nhất phía dưới lôi đài, quả nhiên thấy được mấy thân ảnh quen thuộc của Thành Quốc phủ.
Ngoại trừ những hộ vệ kia, Lạc Diên Niên, Vương thị, Vương Thành, và những nha hoàn kia đều ở đó.
Lúc này, đám nha hoàn đều đang nhảy cẫng reo hò, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động.
Lạc Thanh Chu không nhìn thấy biểu lộ trên mặt Đại phu nhân kia nhưng có thể tưởng tượng ra được, giờ phút này trên mặt nàng hiện ra ý cười từ ái mà kiêu ngạo.
- Ngọc nhi nhà ta, quả nhiên là ưu tú nhất.
Đoán chừng lúc này, trong lòng nàng đang suy nghĩ như thế.
Về phần Lạc Diên Niên, hẳn là không sai biệt lắm.
- Đương ——
Tiếng chiêng vang lên, tranh tài kết thúc.
Hôm nay có hơn hai mươi võ giả dự thi, chỉ để lại năm người.
Quan chủ khảo Long Hổ học viện sau đó phân biệt tiếp kiến năm tên võ giả chiến thắng, dặn dò bọn hắn một ít chuyện, sau đó tuyên bố khảo thí hôm nay kết thúc.
Đám người xem náo nhiệt lúc này mới lưu luyến không rời tán đi.
Biển người mãnh liệt, tiếng người huyên náo.
Tống Như Nguyệt thấy thế đây, vội vàng đi qua lôi kéo Tần đại tiểu thư, mang theo đám nữ quyến đi tới dưới vách tường bên cạnh, tránh đi đám người hỗn loạn.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, đám người tụ tập ở chỗ này mới tản ra không sai biệt lắm.
Lúc này, Tần Xuyên mới được đám người Tần gia chen chúc, vẻ mặt tươi cười, hăng hái đi qua.
Tần gia nhị gia cùng tứ gia cũng đều tươi cười nói chuyện với hắn, tựa hồ đang khích lệ hắn.
Tống Như Nguyệt gặp một màn này, mặt mũi tràn đầy vui sướng nghênh đón, vội vàng hỏi:
- Xuyên, thắng hay không?
Tần Xuyên thấy được nàng, lập tức thu lại mặt cười, vẻ mặt đau khổ nói:
- Thua...
Tống Như Nguyệt nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, sau đó phát hiện không đúng, tất cả mọi người đang cười, trợn mắt quát:
- Dám lừa mẫu thân ngươi? Da lại ngứa?
Mặt mũi Tần Xuyên tràn đầy ủy khuất nói:
- Mẫu thân, người cũng quá bất công đi. Mấy ngày trước đây Thanh Chu đi thi, người so với ai khác đều tích cực, hôm nay đến ta khảo thí, người vậy mà không tới. Đến cùng ai mới là con ruột của người?
Tống Như Nguyệt lập tức đập hắn một cái, cả giận nói:
- Lại nói bậy! Chính là bởi vì ngươi là thân nhi tử của ta, ta mới tin tưởng ngươi. Tiểu tử kia... Vi Mặc không ở đây, ta phải giúp Vi Mặc nhìn hắn.
Tần Xuyên nhìn thoáng qua đằng sau nàng, lập tức kinh ngạc nói:
- A, Khiêm Gia làm sao cũng đi ra rồi?
Tống Như Nguyệt đang muốn nói chuyện, Tần Văn Chính nhìn đằng sau một chút, nói:
- Đi thôi, đi trước quán rượu ăn cơm, ngồi xuống lại nói.
- Quán rượu?
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy nghi hoặc.
Tần nhị gia tươi cười nói:
- Hôm nay Xuyên nhi quá quan khảo thí văn tự, khảo thí luận võ cũng chiến thắng, chúng ta nên đi quán rượu chúc mừng một chút.
Nữ quyến đằng sau cũng cười nói:
- Đúng vậy đó tẩu tẩu, hoàn toàn nên đi quán rượu chúc mừng một chút, ngươi cũng không thể hẹp hòi.
Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở, nói:
- Đi đi đi, đi quán rượu quý nhất, mọi người ăn uống thống khoái.
Lúc này, Lạc Thanh Chu cũng tới đến chắp tay nói:
- Nhị ca, chúc mừng.
Tần Xuyên cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại thở dài nói:
- Mượn hảo vận của ngươi mà thôi. Ngày mai còn có tỷ thí, năm võ giả chỉ tuyển một tên, nói thật, nhị ca thật không có lòng tin.
- Không cần nói lời ủ rũ!
Tần tứ gia lập tức nói:
- Xuyên, phải có lòng tin đối với mình. Hôm nay biểu hiện của ngươi rất tốt, không chênh lệch so với bốn người khác.
Những người khác của Tần gia cũng lập tức phụ họa.
Tần Xuyên cười cười, không dám nói thêm nữa.
Một đoàn người rời đi, trùng trùng điệp điệp đến Tửu tiên lâu, quán rượu lớn nhất Mạc Thành.
Tống Như Nguyệt đi qua lôi kéo Tần đại tiểu thư.
Tần Văn Chính nói chuyện với Tần nhị gia và tứ gia.
Mấy nữ quyến khác đều cao hứng bừng bừng trò chuyện.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Nhị ca, bốn võ giả chiến thắng khác là ai?
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, nói:
- Giang gia Giang Ngôn, Hổ Uy tiêu cục Tiền Nhất Minh, Bắc Sơn quyền quán thành Nam - Hạ Hồng, người cuối cùng...